Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Tên vạm vỡ vẫn khinh thường như cũ, thậm chí lộ ra biểu tình miệt thị nhìn Thẩm Duệ.

Dương Sở Thuần cùng Ngải Hiểu Sơ đứng bên cạnh đều nổi giận, tiến lên định động thủ đánh người, nhưng Thẩm Duệ đưa tay ngăn cản. Sau đó Thẩm Duệ cười, tươi cười ôn hòa, đưa tay, nhẹ nhàng điểm vào cánh tay tên vạm vỡ ——

Trong nháy mắt Thẩm Duệ đưa tay điểm vào cánh tay tên vạm vỡ, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, liền hướng cánh tay tên vạm vỡ lủi thẳng! Tất cả mọi người trợn to mắt nhìn, tên vạm vỡ càng lộ ra sợ hãi, gần như khó có thể tin! Nhưng ngay sau đó, tên vạm vỡ lộ ra thần sắc thống khổ. Khi ngọn lửa thiêu hủy cánh tay tên vạm vỡ, đốt cánh tay hắn thành tro bụi, sắc mặt tên vạm vỡ đã tái nhợt, ánh mắt nhìn Thẩm Duệ đã hoàn hoàn toàn toàn không còn coi rẻ và khinh thường, ngược lại là tràn đầy sợ hãi cùng sợ hãi.

Tên vạm vỡ không ngừng sợ hãi sợ hãi, hai tên phía sau hắn cũng như thế, Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ ngược lại vẫn cà lơ phất phơ như cũ đứng cười hì hì, thủ đoạn này của Thẩm đại nhân không tính là gì, bọn họ đi theo Thẩm đại nhân nhiều năm, so này càng đáng sợ hơn đều gặp qua, Thẩm đại nhân loại này? Tiểu case nha!

Thẩm An lại lo lắng tiến lên, hắn chưa từng thấy qua một mặt như vậy của Thẩm Duệ, cho rằng đây là sau khi tẩu hỏa nhập ma, tâm tính Anh hai cải biến.

Loại thủ đoạn này của Anh hai … tốt nhất không nên để sự tình nguy hiểm hơn xuất hiện.

Thẩm Duệ không phát hiện tâm tình mấy người bên cạnh, hắn nhìn tên vạm vỡ, khóe miệng tươi cười càng thêm ôn hòa, “Như thế nào? Có thể giúp chúng ta giải đáp một ít vấn đề hay không?”

Tên vạm vỡ cắn răng, gắt gao oán hận sợ hãi trừng Thẩm Duệ!

Thẩm Duệ hơi hơi nhướng mày, đưa tay muốn điểm cánh tay bên kia, nhưng vừa lúc đó ——

Đột nhiên, ba tên bị Thẩm Duệ chế trụ bùm một tiếng, nổ mạnh!

Ngay trước khi ba tên đó đột nhiên nổ mạnh, Thẩm An đã cảm thấy không thích hợp, vội vàng phất tay, mà lúc này, Thẩm Duệ cũng vội vàng phất tay, hai người Dương Sở Thuần, Ngải Hiểu Sơ đã bị bọn họ quăng sang một bên!

Tiếng nổ mạnh vừa vang lên, Chu Vũ thật vất vả mới giải quyết xong lũ sâu vội vàng tới được liền đầu tim nhảy dựng, vài bước chớp nhoáng liền hướng lại đây, đợi thấy mấy người Thẩm Duệ, đặc biệt là Dương Sở Thuần an toàn, Chu Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.

Chu Vũ đi đến trước mặt Thẩm Duệ, lúc này sắc mặt Thẩm Duệ cực kỳ bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại là màu tím đen. Chu Vũ giật mình, nhưng lập tức nghĩ đây hẳn là di chứng xuất hiện sau khi Thẩm Duệ tu luyện… Liền cố gắng làm bộ như không biết, hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm một đống thịt vụng do bị nổ, mở miệng nói, “Trên người bọn chúng sớm đã trang bị thuốc nổ.”

Thẩm An gật đầu nói, lại bổ sung, “Bất quá vừa rồi ở phụ cận không còn kẻ giám thị!”


Thẩm Duệ quay đầu nhìn về phía Thẩm An, nghiêm túc nói, “An An, em phải tiếp tục lắng nghe động tĩnh bốn phía, lũ sâu bị chúng ta tiêu diệt, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục phái người đến.”

Thẩm An gật đầu, Thẩm Duệ đơn giản hỏi một chút tình huống đoàn đội, liền bảo mọi người trở về.

Trên đường trở về, Thẩm An kéo Thẩm Duệ lại. Thẩm Duệ không hiểu quay đầu, Thẩm An chỉ chỉ đôi mắt Thẩm Duệ. Thẩm Duệ sửng sốt, vừa rồi đôi mắt của hắn lại đổi màu?

Thẩm Duệ nhắm mắt, một lần nữa mở ra, đôi mắt đã biến trở về màu gốc. Thẩm Duệ mỉm cười với Thẩm An, tươi cười nhu hòa sủng nịnh, vỗ vỗ đầu Thẩm An, liền nắm tay Thẩm An dắt đi.

Tuy rằng khuôn mặt Thẩm Duệ thong dong bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh, vừa rồi hắn không hề cảm thấy bản thân có nửa phần khác thường, thậm chí cả cảm giác phẫn nộ cũng không có. Nháy mắt nhìn thấy An An bị tơ nhện cuốn lấy, trong lòng hắn chỉ có một ý tưởng, giết người kia. Mà loại ý tưởng này lại cực kỳ bình tĩnh, như là chuyện đương nhiên!

Hiện tại… Hắn vẫn cảm thấy là chuyện đương nhiên, phàm là tổn thương An An liền không thể sống sót!

Nhưng thời điểm đó, hắn lại không cảm thấy phẫn nộ, hắn lãnh tĩnh tới mức làm cho mình không cảm giác được phẫn nộ, tình trạng như vậy … Nên nói như thế nào đây?

Là tốt, hay là không tốt…

Khi bọn họ trở lại đoàn đội, đoàn đội lúc này tuy rằng thật bình tĩnh, rất bình thường, nhưng Thẩm Duệ sắc bén phát giác, trong đoàn thể có loại không khí ngưng trệ.

“Có chuyện gì?” Thẩm Duệ hỏi Từ Trường Thiên, đồng thời sắc bén quét một vòng, sắc mặt trầm xuống, không thấy Ngô Thiên Hà? Có Lưu Khiết, Ngô Thiên Hà thế nhưng biến mất?!

“Ngô Thiên Hà đâu?!” Thẩm Duệ quay đầu lớn tiếng hỏi Lưu Khiết.

Có lẽ là bởi vì sắc mặt và ngữ khí của Thẩm Duệ lúc này đều khác ngày thường, bốn phía vốn có chút huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại!

Lưu Khiết tiến lên, đẩy kính mắt bình tĩnh nói, “Sau khi giáo sư Phương Bình đột nhiên phát tín hiệu cầu cứu, Ngô Thiên Hà liền ly khai.”

Thẩm Duệ sửng sốt, giáo sư Phương Bình phát tín hiệu cầu cứu?

Thẩm Duệ theo bản năng nhìn về phía Bạch Cảnh Khanh, sắc mặt Bạch Cảnh Khanh tối tăm không thôi, hắn thấy Thẩm Duệ nhìn về phía mình, liền có chút phiền táo nói, “Tín hiệu cầu cứu rất ngắn, chúng ta chỉ nhận được một chút.”


“Có thể phân tích điểm xuất phát không?” Thẩm Duệ lãnh tĩnh hỏi, thiết bị cầu cứu đưa cho giáo sư Phương Bình là đặc chế, chẳng những có thể rất nhanh chóng phát ra tín hiệu, còn có thể định vị. Chỉ cần thông qua phân tích sóng điện, có thể tìm ra nơi phát tín hiệu, thứ này chính là hắn dặn Từ Trường Thiên làm vì giáo sư Phương Bình.

Bởi vậy, khi Thẩm Duệ vừa hỏi, Từ Trường Thiên liền tiến lên ngưng trọng nói, “Có thể phân tích ra, nhưng mà, Thẩm Duệ, chỉ sợ này…”

Từ Trường Thiên không tiếp tục nói tiếp, nhưng ẩn ý trong lời nói của hắn những người khác cũng nghe được phân minh.

—— chỉ sợ nơi này chính là một cái bẫy!

Thẩm Duệ cũng tự nhiên hiểu được điểm này, hắn nhìn Bạch Cảnh Khanh gắt gao nắm chặt tay, quay đầu nói với mọi người bốn phía người, “Đều trở về nghỉ ngơi! Lão Lưu, lão Chu, còn có các cậu, theo tôi lên xe! Những người khác, bộ tác chiến lập tức cảnh giới! An An, đem kết giới tăng mạnh lên!”

Thẩm An nghe, lập tức xoay người đi gia cố kết giới, mà tự nhiên, hai con chim cũng đi theo, đồng thời, Thẩm An cũng hiểu được nguyên nhân Anh hai Thẩm Duệ muốn hắn rời đi, trừ bỏ gia cố kết giới, cũng muốn dùng hắn năng lực lắng nghe, lắng nghe bốn phía có kẻ theo dõi hay không, nguyên nhân cuối cùng chính là Anh hai không muốn cho hắn biết nội dung hội nghị.

Thẩm Duệ cùng những người liên quan vào xe hummer số 1, duy độc bảo Thẩm An rời đi. Nguyên do là trừ bỏ yêu cầu Thẩm An dùng năng lực lắng nghe để phát hiện kẻ theo dõi, còn bởi vì chuyện hiện tại sắp nói hắn không muốn cho An An biết.

Trong xe hummer số 1, Thẩm Duệ nghiêm túc nói với Bạch Cảnh Khanh, “Hiện tại chúng ta tạm thời không thể đi cứu Giáo sư Phương Bình.”

Bạch Cảnh Khanh tay căng thẳng, nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, gần như là áp lực ách thanh hỏi, “Vì cái gì?”

Ngay khi Bạch Cảnh Khanh đặt câu hỏi, Từ Trường Thiên ôm bả vai Bạch Cảnh Khanh, có chút đau lòng trấn an.

Thẩm Duệ trả lời, “Hiện tại tình huống đối phương không rõ, vừa rồi chúng ta đã xác định được chỗ này xác thực có người nhện phun tơ! Dưới tình huống này, chúng ta không thể tùy tiện đi cứu người! Nếu không người chết sẽ càng nhiều!”

Bạch Cảnh Khanh sau khi nghe được Thẩm Duệ nói như thế, cúi đầu rũ mắt, không phục mở miệng.

Thẩm Duệ nhìn về phía Chu Vũ, Chu Vũ gật đầu nói, “Loại tình huống này tôi hiểu được, tôi tán thành!”


—— không thể vì một người mà hy sinh nhiều người! Tuy rằng bản thân giáo sư Phương Bình rất có giá trị, nhưng hắn cảm thấy cũng không đáng đi hy sinh!

Lưu Khiết trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói, “Tôi cảm thấy, sớm muộn gì đều phải cùng những người đó chống lại, hiện tại đi cứu người, thuận tiện cũng có thể tìm hiểu tình hình địch.”

Thẩm Duệ nhếch một cái khóe miệng, ý vị sâu sa nhìn Lưu Khiết một cái, quay đầu nhìn về phía Từ Trường Thiên, “Ý kiến của cậu đâu?”

Từ Trường Thiên sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn Bạch Cảnh Khanh, Bạch Cảnh Khanh đã ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Từ Trường Thiên.

Từ Trường Thiên trong lòng cười khổ, hắn biết, sau khi mẹ Bạch Cảnh Khanh gặp chuyện không may, Bạch Cảnh Khanh liền cực kì coi trọng người thân bên cạnh, hắn cùng Bạch ba là đối tượng giám hộ trọng điểm của Bạch Cảnh Khanh, mà khi giáo sư Phương Bình xuất hiện, lại nhiều thêm một giáo sư Phương Bình! Nếu giáo sư Phương Bình gặp chuyện không may, chắc Khanh Khanh sẽ phi thường khổ sở đúng không?

Nhưng, xuất phát từ góc độ đoàn đội, hắn hiểu được suy xét của Thẩm Duệ, vì thế Từ Trường Thiên khàn khàn nói, “Tôi đồng ý quan điểm của lão Chu!”

Từ Trường Thiên vừa nói như thế, Thẩm Duệ có chút ngoài ý muốn, còn Bạch Cảnh Khanh lại khó có thể tin mở to hai mắt nhìn!

******

Thẩm An sau khi củng cố kết giới bốn phía, bắt đầu lắng nghe.

Uhm, rất tốt, phụ cận rất an tĩnh, cũng không có động tĩnh gì.

Ngược lại hai con chim đứng ở trên bả vai hắn líu ríu nói không ngừng.

“… Những con sâu ngốc đó đều chết?! Ha ha ha ha! Xem về sau bọn nó có còn dám tới tróc chúng ta hay không!”

“Ông xã ngốc chết!”

“A? Bà xã, ông xã không ngu ngốc không ngu ngốc!”

“Ngươi ngốc chết! Sâu ngốc chết tính cái gì! Còn có những người chim bốn cánh!”

“Đúng a. Người chim bốn cánh a…”

Thẩm An nghe, giật mình, hắn lập tức lên tiếng hỏi, ”Người chim bốn cánh? Xảy ra chuyện gì!”


“Chính là người chim chứ gì! Bốn cái cánh, ánh mắt rất tinh, trên người đều là vảy, xấu lắm xấu lắm, tiếng kêu khó nghe chết, sẽ phun hỏa, sẽ ăn thịt người!”

“Bọn họ ăn hết nửa người đi trên đường!”

“Đúng vậy, bao tử thật to!”



*******

Lúc này, trong thành phố cách nơi đoàn đội của Thẩm Duệ đóng quân 5 km.

Trong toà nhà cao nhất thành phố, máy móc không ngừng truyền phát tin hình ảnh.

Nam tử trung niên mặc quân trang, mặt không đổi sắc nhìn hai nam tử mặc áo khoác trắng quỳ gối trước mặt hắn, trầm giọng hỏi, “Ngô thiếu tướng trở lại?”

“Vâng!”

“Số 3, số 4, số 5 là ai phái đi ra?”

“Là… Số 1.”

Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, “Lá gan của hắn càng lúc càng lớn!”

“Hiện tại, số 3, 4, 5 cũng đã bị chúng ta điều khiển tự nổ, bọn họ… Hẳn là hỏi không ra cái gì…”

Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, “Ngươi xem thường bọn họ. Thẩm Duệ… Cũng không phải là người thường.”

Hai nam tử mặc áo khoác dài màu trắng cung kính quỳ, không dám lên tiếng.

“Nghe rõ, tiếp tục ép hỏi những người bị Thẩm Duệ vứt bỏ tại căn cứ! Cần phải hỏi được toàn bộ tình huống cho ta! Cho dù là chi tiết nhỏ vụn nhất cũng phải biết!”

“Rõ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận