Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

“Ngài Bộ trưởng, tôi..... Tôi có chuyện muốn báo cáo.” Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi son phấn dày đặc sợ hãi rụt rè bước ra từ trong đám người, chỉ là có thể vì trước đó sợ hãi quá độ, khóc dơ mặt mũi, hiện tại thoạt nhìn có chút nhếch nhác.

Cố Bộ trưởng quay đầu vừa nhìn, là một trong những sủng vật của mình, lúc này trong lòng hắn rất phiền, vốn định bảo hắn cút, nhưng bất tình lình trong lòng khẽ động, liền trầm giọng nói: “Nói!”

Thiếu niên kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nuốt nuốt nước miếng mới nói: “Buổi tối khi đám quái vật còn chưa tới, tôi thấy Lộ Liên lén lúc vào hậu viện, mãi đến...... Mãi đến trước khi ngài trở về, cô ấy mới trở về!” Nói xong, ngón tay còn chỉ về phía cô gái đang giấu mình trong bóng đêm.

Tổng Bộ trưởng ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Tòa nhà của hắn canh phòng nghiêm ngặt, những quái vật này sao có thể im hơi lặng tiếng đi vào? Hơn nữa thời gian qua lâu rồi, bên ngoài vẫn không có ai phát hiện, mãi đến khi mấy người Sở Thiên chấm dứt cuộc chiến mới có người chạy tới.

Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi mấy người Sở Thiên, bởi vì những con quái vật hình như vì bọn họ mà tới, dấu vết của cuộc chiến cùng với xác quái vật còn đang trình ình trước mặt.

Giao dịch giữa hắn và Sở Thiên rõ ràng có lợi cho Sở Thiên, hắn dẫn quái vật vào tòa nhà của mình một chút ưu đãi cũng không có.

Như vậy, chỉ có thể là nội quỷ. Cố Bộ trưởng hoài nghi rất nhiều người, thậm chí bao gồm quản gia, nhưng mà quản gia đã chết. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, con quỷ đó là từ hậu viện mà ra! Còn là sủng vật mà hắn luôn khinh thường!

Ánh mắt Cố Bộ trưởng quét về phía cô gái kia, người của đội tuần tra lập tức đi qua, đem cô từ trong đàn người kéo ra.

Biến cố trước mắt khiến mấy người Sở Thiên cũng có vài phần kinh ngạc, Tô Mạc Húc kia cùng bọn họ có hận cũ, là nhằm về phía mấy người bọn họ, cái này Sở Thiên đều biết. Không nghĩ tới chính là, việc này còn dính líu đến những người khác trong viện.

“Vì sao làm như vậy? Cô là người của ai?” Cố Bộ trưởng tựa hồ cũng không tính hỏi nhiều, trực tiếp định tội cô gái, duy nhất muốn xác định người đứng phía sau cô là ai.

Cô gái bị người tha ra đây hung hăng vùng vẫy trên mặt đất, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn, không khóc không nháo cũng không phủ nhận, nhưng mà, ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ.

Trong ánh mắt của cô, có hận ý trách ông trời thật sự là không công bằng! “Dựa vào cái gì, các người lại có thể sống tốt như vậy? Rõ ràng tất cả đều là người, dựa vào cái gì các người có được dị năng đạp trên tất cả? Rõ ràng chỉ là tách khỏi đội, dựa vào cái gì tôi lại thấp hèn đến như vậy?”

Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ hai mặt nhìn nhau, trung gian chuyện này còn liên quan đến bọn họ sao?

Cố Bộ trưởng cũng bất ngờ, nhưng mà thấy cô gái chĩa mũi nhọn vào Sở Thiên, trong lòng lập tức nảy ra một suy nghĩ, việc này hôm nay bản thân không chiếm được lý, nhưng mà, việc này đổi thành là thù riêng của Sở Thiên bọn họ thì sao? Vậy người chịu thiệt bị vạ lây không phải biến thành mình hay sao?

Vì vậy lửa giận của Cố Bộ trưởng lập tức được dập tắt, cũng không lên tiếng, rất có ý tứ mặc cho cô gái nói tiếp.

“Vì sao không mang theo tôi đi? Các người lúc trước vì sao không kiên trì dẫn tôi đi hả? Nếu như các người kiên trì, có lẽ tôi sẽ không cần phải biến thành bộ dạng như ngày hôm nay! Các người tự xem lại mình đi! Mang theo đứa nhỏ nuôi thú cưng, mặc quần áo tốt nhất ăn thức ăn tốt nhất, bọn họ bái lạy các người như thần! Tôi thì sao? Là người thấp hèn nhất! Người thấp hèn nhất! Ai cũng có thể tùy ý dẫm đạp! Còn phải làm bộ cười rất vui vẻ! Dựa vào cái gì! Lúc trước rõ ràng là các người nói phải đi! Là các người mang tôi ra khỏi khu biệt thự!”

Cô gái điên cuồng gào thét, nhưng chỉ có mấy câu cuối cùng, mới đánh thức trí nhở của hai người.

Sở Thiên quan sát cô gái, lúc này mới nhớ tới một nhà ba người sảng khoái theo bọn họ ra khỏi khu biệt thự, sau đó lại tách ra ở thánh đường!

Ấn tượng của Sở Thiên đối với bọn họ rồi rất mơ hồ, ở chung vài ngày, hắn thậm chí cũng không biết tên cô gái. Chỉ nhớ mang máng, cô gái vô cùng ngoan ngoãn rất hiểu chuyện, lại có một đôi cha mẹ hết sức ích kỷ nhưng lại vô cùng yêu quý và bảo vệ cô.

“Cô không phải đi theo bọn Lôi Sư sao?” Hiện tại mấy người Lôi Sư kia còn đang sống rất dễ chịu ở căn cứ Thiên Trạch! Cô gái này sao lại chạy lên phương Bắc?

“Anh rốt cục cũng nhớ ra rồi sao?” Cô gái oán hận cười: “Nhưng mà, các người có tư cách gì để quên! Các người có tư cách gì? Là các người mang tôi ra đây!” Mặt cô gái vặn vẹo, trạng thái cũng có chút điên cuồng.

Nhưng này vừa lúc lại hợp ý Cố Bộ trưởng, cô gái có thể tạc được càng nhiều tô nước bẩn lên đám người Sở Thiên, ngày sau khi đàm phán hắn càng có lợi hơn, vì thế hắn ra hiệu cho đội tuần tra, mọi người vội đứng qua một bên, đặc biệt chừa không gian cho cô gái phát huy.

Sở Thiên không nói gì, vẫn duy trì sự ung dung thản nhiên, đem hành động của Cố Bộ trưởng thu vào trong mắt.

Toàn Hiểu Vũ cảm thấy kỳ lạ: “Lúc đó khi rời khỏi biệt thự là tự nguyện mà? Huống hồ, nếu như không đi, sau vụ nổ ở S thị, còn người sống sao? Thời điểm ở thánh đường, là các người nói muốn đi theo Lôi Sư......” Cậu hết nói nổi rồi, cậu bị đường não khác người của cô ta làm cho kinh sợ rồi.

Hết thảy lựa chọn của bọn họ, không có ai ép buộc ai và vứt bỏ ai.

“Tôi không muốn, tôi khuông muốn! Các người rõ ràng biết tôi lúc ấy không muốn, vì cái gì không để tôi đi theo các người? Vì sao!”

Toàn Hiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời, coi như là mở mang tầm mắt hiểu cái gì gọi là người chanh chua không nói lý lẽ.

Sở Thiên thấy cậu như vậy, trên mặt còn mang theo vết thương khi bị dính trúng sương đen, vì thế đau lòng xoa xoa mặt cậu. Ánh mắt hắn tỉ mỉ nhìn mặt của Toàn Hiểu Vũ, còn miệng thì lạnh nhạt trả lời: “Chính cô cũng không dám kiên trì suy nghĩ muốn ở lại của mình, chúng tôi dựa vào cái gì thu nhận cô? Dựa vào cái gì?”

Thời điểm hắn nói “Dựa vào cái gì”, giọng điệu quả thực giống như đúc giọng điệu của cô gái: “Cô có phải là người có năng lực? Cô có phải là người rất thông minh? Và cô có phải là người rất dũng cảm? À không, cô ngay cả nói với cha mẹ về suy nghĩ của mình còn không dám mà.”

Cô gái sửng sốt, lập tức đáp: “Bởi vì bọn họ thương tôi, bọn họ sẽ không hại tôi!”

“Đúng vậy, bọn họ là cha mẹ của cô, cho nên bọn họ thương cô bảo vệ cô. Chúng tôi là ai? Là gì của cô? Dựa vào cái gì phải bảo vệ cô? Dựa vào cái gì phải chăm sóc cô? Dựa vào cái gì để lo lắng sự sống chết của cô? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cô vì để tránh né những người trong biệt thư mà đi theo chúng tôi sao?” Sở Thiên nói xong thì tự mình cười.

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không có liếc nhìn cô gái một lần, chỉ tỉ mỉ giúp Toàn Hiểu Vũ xử lý miệng vết thương, cuối cùng cười nhìn về phía Cố Bộ trưởng: “Người này lúc trước theo chúng tôi ra khỏi S thị, trên đường cùng với người nhà tách khỏi đội. Tôi cũng không biết cô ta sao lại thành ra như vậy, Cố Bộ trưởng, cái vết đen này tôi không muốn cõng trên lưng nha.” Sở Thiên ý vị sâu xa cười với hắn.

Suy nghĩ bị Sở Thiên nhìn thấu, Cố Bộ trưởng cũng có vài phần xấu hổ, cười gượng hai tiếng, nhưng tìm không ra lời gì để nói.

Sở Thiên lười ở lại đây, xoay người mang theo Toàn Hiểu Vũ rời đi, chuyện này liền giao cho Cố Bộ trưởng xử lý, tóm lại hắn sẽ hỏi được sự thật của câu chuyện.

“Tên họ Tô kia nói, hắn và anh có hận cũ, bảo tôi giúp hắn hợp sức giết anh!” Cô gái tuy có chút điên cuồng, nhưng không ngốc, đi theo Cố Bộ trưởng cũng có một đoạn thời gian, vừa rồi từ đối thoại giữa hai người, lập tức đã bị cô nhìn ra manh mối.

Cô hôm nay vốn ôm ý định chết chung với đám người này. Cô ghen ghét bọn họ! Điên cuồng ghen ghét! Cô chịu nhiều khổ như vậy, cô sống sót, nhưng là loại sống sót dơ bẩn, tệ hơn cả chết!

Cho nên, trước khi chết, kéo mấy người làm đệm lưng cũng tốt!

“Bạn Sở, này.....” Cố Bộ trưởng nghe vậy tinh thần lại rung lên.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, lần thứ hai xoay người: “Ngài Cố Bộ trưởng.” Câu xưng hô có vài phần châm biếm: “Ngài để ý đến những gì cô ta đã nói trước đó, sau đó suy nghĩ cẩn thận xem, lời của cô ta có mấy phần đáng tin?”

Cố Bộ trưởng xấu hổ cười gượng.

Sở Thiên cũng không có bởi vậy mà ngừng: “Ngài có bản lĩnh, không bằng tỉ mỉ hỏi cô ta, đêm nay là người của thế lực nào, những quái vật kia là từ đâu tới, vì sao ngài thân là Bộ trưởng hành chính của căn cứ Lê Minh, lại không biết một chút gì về chúng nó, chúng nó nói cho cùng không thể từ trên trời rơi xuống? Còn có hỏi cô ta xem, cô ta làm thế nào im hơi lặng tiếng giết một tòa nhà thủ vệ còn có quản gia của ngài.”

Sở Thiên không kiên nhẫn, câu nói như một chuỗi pháo: “Nếu như ngài chỉ là nghĩ về tranh thủ nhiều vài phần lợi ích ở việc giao dịch, tôi nói cho ngài biết, kỳ thật ngài không cần nghĩ nhiều, từ khi cái tên phó Bộ trưởng ngu xuẩn khi chết, chúng ta đã leo lên cùng một chiếc thuyền, ngài nghi kỵ tôi còn không bằng nghĩ xem làm thế nào để hung hăng lột xuống một tầng da của đối thủ mới càng phù hợp với lợi ích của ngài hơn.”

Lúc này đây, hắn nói xong, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào, trực tiếp đưa Toàn Hiểu Vũ đi.Bọn họ vừa rồi trải qua một hồi đại chiến, thật sự rất là mệt, ai mà rảnh cùng mấy người bệnh thần kinh kia hát hò diễn kịch!

“Cái thằng nhóc đó là một dị năng giả hệ trị liệu quý hiếm! Nó chết rồi sao? Bị quái vật ăn sao? Về sau, xem ai trị liệu cho các người? Ha ha ha.....”

Cô gái còn đang trong trạng thái điên cuồng, ý đồ khiến bọn họ quay lại đây, đáng tiếc, Sở Thiên chỉ là chán ghét nhíu nhíu mày, hơn nữa ngăn cản Toàn Hiểu Vũ giận dữ muốn quay lại vì những lời nói của cô ta, sau đó lắc đầu với cậu, rồi mang theo cậu đi tiếp.

Bọn họ cũng không có rời khỏi tòa nhà của Cố Bộ trưởng, mà tự chọn một tòa thoạt nhìn còn nguyên vẹn, đi vào trong ngủ.

Cố Bộ trưởng lúc này cũng biết, cô gái này để lại cũng bằng thừa chẳng có tác dụng gì, trong nháy mắt, hắn cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Sở Thiên nói đúng, hắn hẳn là đi hỏi một vài chuyện hắn nên biết!

Cho dù ôm quyết tâm phải chết, nhưng mà khi cô gái nhìn thấy vẻ mặt của Cố Bộ trưởng, vẫn nhịn không được rùng mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui