Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

“Là vàng! Đi theo em!” Phương Hách thấy hắn lắc đầu, vội vã lôi hắn chạy xuống dưới, dẫn hắn đến bên một cái tủ kiếng.

Hạ Tử Trọng nhớ đây là cái tủ dùng để rưng bày trang sức sáng nay bọn họ mới thu về. Nhưng bây giờ, trong nàу chỉ còn dư lại vòng vàng, lại không thấy bóng dáng mấy vòng cẩm thạch sáng bóng đâu…

“Em vừa nãy nhìn hết thảy, tất cả bảo thạch, ngọc khí đều không thấy! Bao gồm cái bao chúng ta nhặt được ở F thị nữa!” Nếu như chỉ thiếu một hai cái Phương Hách cũng không thể nhìn ra, nhưng cậu nhớ rõ ràng có một cái túi chỉ đựng đồ trang sức bằng ngọc thạch thì lại biến mất hết rồi!

Hạ Tử Trọng nhướn lông mày: “Chỉ có ngọc là không còn?”

Phương Hách suy nghĩ một chút, chỉ vào một cái tủ trong đó: “Đúng! Ngọc thạch, bảo thạch cũng bị mất, nhưng vàng bạc, trân châu thì còn đầy đủ! Còn có mấy món trang sức khảm ngọc thì vẫn còn nhưng ngọc trên đó cũng biến mất hết rồi.”

Trong đầu Hạ Tử Trọng bỗng nhiên chợt lóe một ý nghĩ: “Có thể nào… giống tinh thạch tang thi hay không?”

“Hả? Học trưởng nói là, bị không gian… hấp thu?” Phương Hách cũng tỉnh ngộ, mở to mắt.

“Có thể.” Hạ Tử Trọng gật đầu, thời điểm thu những thứ này hắn cũng không để ý đến phản ứng của không gian, lần sau chú ý thêm chút. Nếu như những thứ này có thể bị không gian hấp thu, sau này cũng dễ dàng hơn. Trong mạt thế, tổ đội đi thu thập vật tư, không ai sẽ để ý các loại bảo thạch, mặt hàng xa xỉ đó không còn hấp dẫn bằng một gói mì ăn liền. Đương nhiên, ngoại trừ người có cuộc sống ở thế đạo này tốt một chút.

Đoán ra nguyên nhân đồ vật biến mất, hai người lúc này mới yên tâm. Xem thời gian cũng đã bảy giờ tối, Hạ Tử Trọng quyết định đi ra xem tình huống bên ngoài, còn Phương Hách ở lại chuẩn bị cơm tối.

Vừa ra khỏi không gian, Hạ Tử Trọng liền sửng sốt – ngoài cửa sổ có ánh sáng! Cẩn thận đứng ở bên cửa sổ, nghiêng người sang, nhẹ nhàng mở ra một góc rèm cửa sổ nhìn – Xe quân đội! Thì ra hôm nay bọn họ mới đến nơi này…

Khu nhà ở bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến những tiếng súng vang, lúc này hẳn là đội tiên phong đến thanh lý tang thi.

Quan chức chính phủ, nhân viên cấp cao quan trọng của A thị, cùng một ít đoàn xe người bình thường đầu tiên sẽ chạy tới căn cứ ở Bắc Bộ, lại phát hiện vô cùng có khả năng xuất hiện tang thi động vật uy hiếp tới nhân loại, quyết định lần thứ hai dời đi.

Bọn họ thông qua vệ tinh tiến hành sàng lọc, nơi Hạ Tử Trọng đang ở là khu mới xây, ba mặt bị nước bao quanh, mặc dù đã xây xong, nhưng mật độ cư trú thấp hơn lại có diện tích đất đai khai thác lớn, lập tức được chọn là nơi thích hợp nhất cho căn cứ tạm thời.

Bởi vậy, thượng cấp lập tức hạ lệnh dời đến. Nhưng bởi vì trên đường tang thi khá nhiều, lại có do xe cộ chắn đường, mãi đến tận lúc này đội tiên phong mới đến nơi.

Loa lớn liên tục phát ra âm thanh, bảo những cư dân trốn trong nhà không cần phải lo lắng, trong nhà có người thì treo quần áo hoặc vải màu trắng, có tang thi bị cách ly thì treo màu đỏ, sáng sớm hôm sau sẽ có binh lính đi vào nhà thanh lý, nếu nhà nào không có dấu vết người ở thì quân đội sẽ sắp xêp kiểm tra sau đó cưỡng ép trưng thu.

Đi một vòng quanh phòng, Hạ Tử Trọng tìm khăn lông trắng nhét vào trong cửa sổ phòng ngủ, lại đi vào nhà bếp lấy ra một ít gạo bình thường thu thập lúc trước, các thứ cần dùng đều lấy ra một ít, lúc này mới tiến vào khôn gian.

Phương Hách còn đang hấp bánh bao, trên bếp thì nấu cháo. Hạ Tử Trọng hơi kinh ngạc nhìn một chậu trắng bóc trực tiếp đập vào mắt, sững sờ: “Em làm lúc nào vậy?”

“Lần trước lúc làm bánh mì đó, thuận tiện làm luôn.”

“Nhân bánh ở đâu ra?”

“Lúc làm vằn thắn, bắp cải thảo, rau hẹ là vừa nãy em mới gọt.” Phương Hách thích nhất là không gian phía dưới, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn bỏ vào dạng gì, lúc lấy ra cũng là dạng đó! Quả thực quá tiện lợi! Tuyệt đối là trợ thủ đắc lực cho nhà bếp!

Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cười lắc đầu, vận may của hắn quả thực quá tốt rồi, trực tiếp cưới được tiểu đầu bếp về nhà.

Nghĩ đến chữ ‘cưới’, tâm lý bỗng nhiên hơi động: “Anh xuống sửa sang đồ một chút, một lát quay lại”

“Vâng, cơm chín rồi em gọi anh.” Tay Phương Hách rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền bao được một cái, lúc này còn đang say sưa bao một cái lại một cái.

Hạ Tử Trọng đi xuống cầu thang, tìm tới tủ vàng mới thu hôm nay, tìm kiếm một chút, quả nhiên có thứ hắn muốn tìm.

Sau khi tìm được thứ cần thiết, liền lấy con dấu điêu khắc trong nhà ra, trở lại lầu hai trực tiếp đi vào phòng ngủ bắt đầu bận việc.

“Học trưởng, cơm chín rồi.” Nghe tiếng của Phương Hách, Hạ Tử Trọng thổi sạch sẽ bột phấn, hài lòng nhìn thành phẩm trong tay, rồi mới đứng dậy đi xuống lầu.

“A? Nãy giờ anh ở trên lầu hả?”

“Ừ, làm ít đồ, em xem có thích không?” Nói xong lấy cái hộp nhung nhỏ trong ngực ra.

Một đôi nhẫn bạch kim đơn giản ngủ say ở bên trong, kiểu cách cực kỳ đơn giản, chỉ dùng ba mặt cắt đan xen nhau liền tạo thành mặt nhẫn.

Trong mấy thứ thu thập được cũng có nhẫn đính kim cương, nhưng đều bị không gian hấp thụ hết, bây giờ chỉ còn lại chiếc nhẫn bạch kim này giữa một đống lộn xộn.

“Cái này là anh vừa mới khắc lên, không biết có vừa không nữa…” Hạ Tử Trọng đem tên của hai người dùng kiểu chữ hoa mai khắc vào mặt trong của hai chiếc nhẫn, kiểu chữ tinh tế này có thể thấy được lúc mài cũng rất công phu, nhưng mà… hắn không phải nên chọn bầu không khí thích hợp hơn để tặng sao?

Nhìn Phương Hách ngạc nhiên nhìn nhẫn trong tay mình, Hạ Tử Trọng có chút hối hận vì bản thân hơi đường đột. Phương Hách run rẩy nhấc hai tay lên, nhận lấy chiếc hộp, nhìn thấy chiếc nhẫn điêu khắc bên trong, đặt hai cái tên ngang hàng nhau.

Kiểu chữ, cậu không nhận ra, nhưng lại biết đây là tên của hai người bọn họ: “Em… thật sự… có thể?”

Cho dù đã có quan hệ, cho dù đã được Hạ Tử Trọng chính miệng thừa nhận, nhưng trong lòng Phương Hách vẫn như trước thấp thỏm, cho nên cậu luôn không ngừng tìm việc cho mình làm để bản thân không phải lúc nào cũng lo được lo mất, nhưng bây giờ, cái ngạc nhiên này thực sự quá lớn….

“Đương nhiên có thể.” Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm, lấy ra chiếc nhẫn nhỏ hơn, nắm lấy tay trái cậu, đeo nhẫn lên ngón áp út, thật vừa vặn, nhãn lực của hắn cũng không tệ lắm.

Phương Hách vẫn luôn cúi thấp đầu, sau khi được hắn đeo nhẫn vào bỗng nhiên gỡ chiếc nhẫn còn lại xuống, đeo vào ngón áp út tay trái Hạ Tử Trọng, rồi nhào tới trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn: “Anh là của em rồi!”

Hạ Tử Trọng nở nụ cười, cũng ôm lấy cậu: “Ừ, anh là của em, em cũng là của anh.”

“Em sẽ không giao anh cho người khác, không nhường cho ai hết!” Giọng buồn buồn từ ngực Hạ Tử Trọng truyền ra, làm hắn lần thứ hai bật cười: “Anh cũng sẽ không nhường em cho bất luận người nào, ai cũng không thể cướp em đi!”

Trong đáy lòng hai người, đều có bất an, thấp thỏm, sợ hãi của mỗi bọn họ, bọn họ đều sợ đánh mất nhau, tuy rằng sợ hãi của một người giống như hoa trong gương trăng trong nước, đều chỉ là suy nghĩ, nhưng người còn lại thì sợ khi tỉnh lại đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Vào lúc này, hai linh hồn sợ hãi hòa làm một, vô luận thế giới biến đổi ra sao, ít nhất, bọn họ vẫn luôn bên cạnh nhau.

_________Ta là đường phân cách là lá la_____________

Cháo thơm nồng trong miệng, bánh bao mọng nước mỹ vị.

Gia vị, rau dưa sinh trưởng trong không gian khiến bánh bao vốn dĩ đã ngon lập tức tăng lên vài đẳng cấp.

Hai người tính gộp lại, tổng cộng tiêu hóa mười hai cái bánh bao lớn, còn dư lại không cần phải hỏi, khẳng định bị hai người bỏ vào căn hầm phía dưới không gian giữ lại từ từ ăn. Chờ sau khi cơm nước xong, hai người dựa vào nhau xem chương trình giải trí tải xuống từ internet trước tận thế, Hạ Tử Trọng mới nhớ tới, hình như mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng thì phải.

“Quân đội mới vừa đến chỗ của chúng ta đó.”

“Ai?” Phương Hách ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Bọn họ là…” Là tới cứu người? Hay là chỉ đến quét sạch tang thi?

“Hẳn là đến thanh lý tang thi trên phố, loa phát tin liên tục, nhà nào chỉ có người, sáng sớm ngày mai trên cửa sổ treo lên vải trắng, áo trắng. Trong nhà có tang thi, người nhà treo vải đỏ, ngày mai bọn họ sẽ đi vào thanh lý.”

Phương Hách thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cậu chỉ cần có thể sinh hoạt cùng Hạ Tử Trọng là được rồi, nhưng hoàn cảnh bên ngoài càng an toàn thì đối với bọn họ cũng không phải là chuyện xấu.

“Thanh lý tang thi… Bọn họ chuẩn bị thu phục A thị sao?”

Hạ Tử Trọng cười cười, thu phục A thị? Làm sao có khả năng. Nhân khẩu A thị rất dày đặc, đặc biệt là mấy khu dân cư lớn, kiếp trước, sau nửa năm không thể thu phục thành công, huống hồ là hiện tại? Bây giờ e là hữu tâm cũng vô lực, chỉ có thể từ từ tính tiếp.

“Anh thấy có không ít xe cộ lái vào, anh nghi bọn họ có khả năng ở lại chỗ này làm trụ sở tạm thời cũng không chừng.”

Phương Hách trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thật là trùng hợp, chúng ta chỉ chọn đại chỗ ở tạm thời cũng gặp được quân đội tới thanh trừ tang thi giúp.”

Trực tiếp gọi tên của đối phương, thật giống như phát động một tín hiệu đặc biệt, Hạ Tử Trọng khóe miệng cong lên, cúi người xuống, hôn lên môi cậu, tay cũng thuận theo cổ áo sơ mi duỗi vào, xúc cảm mịn màng làm cho tay hắn lưu luyến không thôi, tận lực dụ dỗ cậu.

Nửa ngày sau, Phương Hách thở hổn hển mở hai mắt mông lung ra, cả người vô lực nằm trên sô pha, trên người không tìm thấy bóng dáng quần áo đâu, đôi mắt óng ánh nước khiến người ta bất lực hãm sâu vào: “Tử, Tử Trọng…”

Hạ Tử Trọng cảm thấy hai đời này từ khi được sinh ra, chưa từng mất khống chế như thế, hận không thể đem người trong ngực giày vò một trận rồi khảm sâu vào lòng, cúi đầu hôn lên má lúm đồng tiền của người dưới thân.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Trọng tinh thần sảng khoái dẫn Phương Hách tư thế đi đường có chút cổ quái ra khỏi không gian, ngồi ở bên cửa sổ giơ ống nhòm quan sát tình huống của quân đội bên ngoài.

Một đêm qua, quân đội mở đường bảo vệ cho đám người theo sau họ, sau đó sắp xếp cho họ ở trường học hoặc trung tâm gần đó qua đêm tạm thời.

Trên những nóc nhà còn có người cư trú, đại bộ phận binh lính đều cùng nhóm người chạy nạn dọc theo đường đi lục tục chạy đến thao trường.

Bây giờ khí trời còn rất lạnh, ưu tiên dọn dẹp khu dân cư thu xếp chỗ ở cho những người này mới là trọng yếu nhất.

Mới sáng sớm tinh mơ, ngoại trừ những người ở bên ngoài duy trì an toàn thì không có ai thức giấc, nhưng quân đội đã bắt đầu đi thanh lý nhà cửa, mà mục tiêu của nhóm quân đội chính là toàn bộ khu biệt thự này.

Nhìn thấy xe bọc thép lái vào khu nhà, cùng quân đội cầm súng ống trong tay, Hạ Tử Trọng giật giật khóe miệng: “Phỏng chừng lập tức sẽ có người tới.”

Phương Hách hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui