Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Đoàn xe đi đường hết ba ngày, vừa tới bên ngoài M thị.

Nơi này cách A thị khá xa, bởi vì không có quân đội chủ động hỗ trợ dọn dẹp xe cộ bỏ hoang rải rác trên đường, vậy nên đã gây ra phiền toái không nhỏ cho đoàn xe lành nghề này.

Trên đường đâu đâu cũng có xe cộ lật ngửa, có mấy chiếc tựa hồ đã từng xảy ra va chạm, nổ tung, bị cháy đen một đống tro cặn.

May là dọc đường xe cộ tương đối nhiều, bọn họ vừa đi tới vừa lấy xăng từ những chiếc hoang phế, đoàn xe có xu thế xăng càng dùng càng nhiều.

“Đoạn đường này thật là cmn khó đi, đây là xe của chúng ta rắn chắc, nên mới có thể đẩy mấy chướng ngại vật này, nếu đổi thành mấy chiếc da mỏng lúc trước thì bây giờ đã te tua tan nát hết rồi đi!”

Một nhóm người cùng nhau ăn cơm trưa, xem trên bản đồ, nếu như không có gì bất ngờ, bọn họ chỉ cần chạy thêm bốn tiếng là có thể vào nội thành M thị.

“Nếu như không có mấy chiếc xe này thì chúng ta cũng không dám đánh chủ ý chạy tới đây.” Quách Binh cười, uống một hớp bia. Bia này là bọn hắn vừa lấy được từ một chiếc giao hàng Kim Bôi ven đường, không biết bị ném ở trên đường này bao lâu rồi.

“Đoạn đường này chưa từng thấy có người sống sót.” Trần Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngoại trừ L tỉnh ở ngoài, lẽ nào trong H tỉnh tất cả khu vực đều bị luân hãm?”

“E rằng vậy, bây giờ căn cứ cũng không có thiết bị liên lạc mà căn cứ thì khắp nơi đều có, cho dù có người sống sót nhiều khi cũng không cùng đường với chúng ta.”

“Lúc trở về làm sao bây giờ? Còn đi tới nữa không? Trên đường tang thi cũng không ít.” Bọn họ khi đi qua L tỉnh, số lượng tang thi trên đường thật đau đầu.

“Xem tình huống đi, xem một chút M thị có đồ chúng ta muốn hay không, còn đường quay về chúng ta khi đến con đường này ít nhất đã dọn dẹp không ít vật cản, nếu như đổi một con đường mới thì phải dọn lại từ đầu…”

Hạ Tử Trọng, Phương Hách cùng Thẩm Hải Bình, Lưu Giang Phong với một thiếu niên nữa tên Yên Nhạc ngồi ở một chỗ khác ăn cơm, cũng không tham dự bàn luận với Quách Binh và Trần Ninh.

Yên Nhạc đang tán gẫu với Phương Hách, người trẻ tuổi này trước tận thế còn chưa xuất ngũ, hắn lúc đó vừa vặn có kỳ nghỉ về thăm người thân, tiện đường đi thăm nhà chú ở F thị kết quả là gặp phải tận thế, nếu như không phải trước đây ở bộ đội quen biết Trương Tiểu Minh, gia nhập tiểu đội Luân Hồi, thì không biết hiện tại có còn sống sót chạy tới được căn cứ hay không.

Vào lúc này, người trẻ tuổi này đang lĩnh giáo phương pháp giết tang thi từ Phương Hách.

Phương Hách và Hạ Tử Trọng với bọn Quách Binh không giống nhau, công phu như chia thành hai môn phái khác nhau, công pháp trong không gian có thể là bí tịch võ công độc môn. Phương hướng Hạ Tử Trọng và Phương Hách luyện tập tuy rằng bất đồng, nhưng trên cơ sở đều giống nhau, xem như là đồng môn nhưng chia thành hai hướng.

Phương thức công kích của Phương Hách tuy rằng uy lực không mạnh mẽ như Hạ Tử Trọng, những mỗi lần ra tay đều có thể chính xác đâm thẳng vào mục tiêu là điều mà thằng nhóc to xác này ao ước.

“… Tay em lúc đâm không ổn định, không có cách nào mỗi lần đều cắm vào cùng một vị trí.”

Phương Hách cầm đũa làm mẫu cho Yên Nhạc: “Lúc ra tay không được hoảng, cái này không thể làm vài lần là thành được. Chờ có thời gian em lấy gỗ, cỏ dại và vân vân làm một con bù nhìn, mỗi lần đều tập đâm vào mắt chúng, khí lực cánh tay cũng phải mạnh đủ để đâm thẳng vào trong não chúng.”

Hai tên nhóc trẻ tuổi khả ái đàm luận nội dung mà người ta nghe thấy có thể phải dựng tóc gáy, một mặt khác – Hạ Tử Trọng đang cùng Thẩm Hải Bình, Lưu Giang Phong uống bia ăn thịt bò khô (đặc sản độc nhất Phương Hách làm ra), bàn luận tới các cách thức dùng tinh hạch. Liên quan tới tinh hạch, cơ hồ hết thảy dị năng giả đều đối với chúng nó ôm ấp một loại mong đợi nào đó, cho dù là người bình thường cũng kỳ vọng chúng có thể kích phát tiềm năng cơ thể, để mình cũng có được dị năng.

“… Tôi cảm thấy ăn chúng là hữu hiệu nhất.” Thẩm Hải Bình nghiêm túc bảo đảm với Lưu Giang Phong.

“Vậy cậu không thử trước một chút đi? Chắc cậu cũng có thể kích phát ra dị năng đó?” Lưu Giang Phong liếc hắn một cái, tuy rằng trong căn cứ có loại đồn đại này, mà người chân chính dám tự mình thử nghiệm trước mắt vẫn là con số không.

“Cậu không phải đã có dị năng sao? Bỏ vào rượu coi có uống được không?” Thẩm Hải Bình nói rồi chỉ chỉ bình nhựa đựng tinh hạch trong góc tường – mấy cái này đều là của hắn với nhân viên hậu cần cầm rìu đeo găng tay cao su móc từng cái ra đó!

Hạ Tử Trọng cười cản hai người lại: “Thôi đừng có ăn, nói không chừng mấy thứ này đều là thức ăn chúng ăn rồi tích tụ ra đó.”

Hai người lúc này mới coi như thôi, Lưu Giang Phong thở dài, duỗi hai tay ra: “Không biết khi nào mới có thể thăng cấp dị năng? Tôi đây nói là hệ thể chất, chỉ có thể tăng cường tố chất thân thể, ngay cả Mãnh Tử cũng vậy, dị năng của hắn đều phát triển theo hướng khí lực. Tôi đây hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là một cái bánh bao lớn nhân thịt – không dễ dàng hỏng như người ta.”

Hạ Tử Trọng đối với cái này cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Trước kia tụi tôi cũng từng thử một ít phương pháp, nhưng đáng tiếc đều không tìm ra biện pháp gì tốt.”

“Còn mấy phương pháp trong tiểu thuyết thì sao?” Thẩm Hải Bình đột nhiên hỏi.

Hạ Tử Trọng hơi chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn: “Cậu xem qua rất nhiều loại tiểu thuyết kia?”

Thẩm Hải Bình sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu một cái: “Bình thường công tác bận quá… kỳ thực tôi không rành máy tính, ngay cả điện thoại di động cũng là xài hàng đập đá.”

Lưu Giang Phong mở ra tay: “Tôi thì có xem qua một ít truyện online, nhưng truyện tôi xem đều là tiểu thuyết huyền huyễn tán gái, chưa từng xem truyện về đề tài tận thế bao giờ.

Thấy hai người đều nhìn mình, Hạ Tử Trọng cũng lắc đầu nói: “Tôi bình thường không xem tiểu thuyết.” Đối với một người thực tế như hắn, bình thường công tác, xã giao đều không giúp được, cho dù tiêu khiển thì cũng là ở nhà xem phim truyền hình, có đọc sách thì cũng là sách kinh tế.

Nếu như không phải nguyên nhân này, sao hắn trọng sinh còn phải tải một đống dữ liệu làm nước tương, làm dấm chua, chưa từng nghĩ tới chuyện phải sưu tầm mấy quyển tận thế để tham khảo.

Lúc này, Yên Nhạc cùng Phương Hách đang trò chuyện vui vẻ bỗng nhiên xoay đầu lại: “Em xem rồi!” Hai người trăm miệng một lời đồng thanh.

Phương Hách gãi gãi cái má, cười nói: “Em có xem qua một ít, những phương pháp nhắc tới đã thử qua, đều không hữu dụng.”

Yên Nhạc liền vội vàng hỏi: “Minh tưởng thì sao?”

Phương Hách gật gật đầu, nhìn về phía Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng mở ra tay: “Anh cũng từng thử, không có phản ứng.”

“Vậy cảm thụ dị năng vận chuyển qua tinh hạch nữa?”

Hạ Tử Trọng hỏi Lưu Giang Phong: “Cậu có thể cảm giác được dị năng ở trong người vận chuyển sao?”

Lưu Giang Phong sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không cảm giác được, khi nào dùng thì tập trung tư tưởng là có thể.”

“Tôi cũng vậy.” Cho nên, cũng không biết làm sao vận chuyển dị năng từ trong cơ thể chuyển qua tinh hạch.

“Nếu không, chúng ta thử xem?” Yên Nhạc bỗng nhiên đề nghị.

“Không hay lắm đâu? Tinh hạch bây giờ còn chưa phân phối.” Lưu Giang Phong nhìn mấy cái thùng nhựa bên tường, trong lòng mặc dù ngứa ngáy, nhưng vẫn lắc đầu một cái.

“Không sao, trước tiên dùng của tôi, khi nào được chia thì trả lại là được.” Yên Nhạc nói, lật tay một cái, trong bàn tay xuất hiện mấy khối tinh hạch long lanh óng ánh: “Đây là lần trước lão đại phát cho tôi, tôi không đổi chúng cho căn cứ, đều giữ lại cả.” Nói rồi, phân phát mỗi người một khối.

Thẩm Hải Bình vẻ mặt đau khổ lắc đầu từ chối: “Tôi không có dị năng.”

Bản thân Yên Nhạc là không gian dị năng giả, bình thường lúc hành động chủ yếu phụ trách mang một ít đồ tương đối quan trọng, sợ đồ bị hư hao, trong không gian tuy rằng diện tích có hạn nhưng vẫn có chỗ để đồ của hắn.

Thấy mấy người đang nơi này thí nghiệm tinh hạch, trong chốc lát dị năng giả hệ hỏa Đinh Minh Cương, Mãnh Tử hệ sức mạnh cũng đều tiến tới, chỉ còn sót lại đội phó Trần Ninh vẫn cùng Quách Binh thảo luận vấn đề hành động.

Xong nhiệm vụ lần trước, bọn Hạ Tử Trọng bởi vì nửa đường tách ra khỏi tiểu đội Luân Hồi, hết thảy tinh hạch sau này tiểu đội Luân Hồi thu hoạch được đương nhiên tự phân phối. Tinh hạch thì các đội viên đều có, đa số đều đem tinh hạch đổi lấy đồ bọn họ cần dùng – dù sao công dụng cũng không rõ.

Bây giờ chỉ có mấy dị năng giả còn có thể mang theo bên người, không cam lòng cầm đi đổi.

Kỳ thực khi dị năng giả có tinh hạch đều sẽ nghĩ biện pháp, thí nghiệm coi có dùng vật này thăng cấp dị năng được hay không, đáng tiếc – đến nay vẫn chưa có người nào tìm đúng phương pháp.

Phương Hách và Hạ Tử Trọng lần thứ hai đem phương pháp có khả năng dùng. Bất quá hai người cũng không vội vã – trước đây Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách thảo luận cho ra một kết luận, sau khi không gian hấp thu năng lượng tinh hạch, bộ phận năng lượng rất có thể dung nhập vào trong giếng sau phòng, hai người bọn họ bình thường dùng nước giếng để uống, có thể đồng thời nâng cao dị năng hai người bọn họ lên, nếu không, sao lúc trước lại thăng cấp dị năng được?

Bây giờ Hạ Tử Trọng có song hệ dị năng đều đạt tới cấp hai, mà Phương Hách vừa bắt đầu thăng cấp dị năng hệ chữa lành liền kích phát ra dị năng tốc độ, sau đó cũng thăng lên cấp hai. Hiện tại hai người tất cả đều là song dị năng, cùng cấp hai, vì vậy đối với vấn đề nghiên cứu sự thăng cấp của tinh hạch cũng không gấp như người ta.

Khoảng chừng hai mươi phút, quả nhiên tất cả mọi người không nghiên cứu ra kết quả gì, hai người Hạ Tử Trọng trả tinh hạch lại cho Yên Nhạc, dị năng giả hệ hỏa Đinh Minh Cương phí nửa ngày cũng không tìm ra được phương pháp, còn suýt nữa nghẹn khí, mặt đỏ rần. Lúc này tức giận phóng dị năng ra đầu ngón tay chọt tinh hạch: “Cái thứ này, ít ra cũng có phản ứng chút đi!”

Đang nói, dị năng từ đầu ngón tay và tinh hạch đồng thời tiếp xúc, một trận ánh sáng từ tinh hạch trong lòng bàn tay hắn tỏa ra, khối tinh hạch này trong nháy mắt phát ra ánh sáng màu trắng, từ đầu ngón tay lan ra khắp thân thế!

Mấy người ngồi xung quanh trong nháy mắt dừng lại một chút, Quách Binh và Trần Ninh phát hiện trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, nghi hoặc mà nhìn về phía này: “Làm sao vậy?”

“Lại, lại một lần nữa!”

“Tình huống thế nào? Tình huống thế nào? Thành công rồi sao?”

Trong phòng bùng nổ ra một trận kêu la, ngay cả hai người Quách Binh và Trần Ninh mấy lần lớn tiếng bắt chuyện đều không có ai thèm để ý đến.

Yên Nhạc khổ bức cống hiến tiểu kim khố của mình ra, để Đinh Minh Cương thí nghiệm một lần nữa.

Tổng cộng tiêu hao hết ba khối tinh hạch, mọi người mới rốt cục biết rõ cách dùng tinh hạch – dị năng giả cần phải đem dị năng ngưng tụ đến đầu ngón tay, bàn tay, hoặc các nơi khác trên thân thể, rồi chạm vào tinh hạch, tinh hạch mới có thể kích phát ra năng lượng bên trong rồi truyền vào cơ thể dị năng giả.

Cùng lúc đó, tinh hạch sẽ hóa thành một đoàn ánh sáng vụn màu trắng, đến khi không còn ngưng tụ ra hình dạng nữa liền bị gió thổi bay, hoàn toàn biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui