Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Tiêu Tử Lăng lao ra khỏi biệt thự, lợi dụng tốc độ của bản thân rất nhanh đã cho rơi truy binh, cậu lách vào góc chết của khu vực nào đó, cẩn thận cảm thụ xung quanh, phát hiện đích xác không có người phát hiện, lúc này mới nói với nữ nhân bị cậu bắt tới: “Tôi chỉ muốn tìm người, chỉ cần cô dẫn tôi tìm được Hồng Hiểu Lâm, tôi sẽ không làm khó cô.”

Sau khi nữ nhân đó nghe xong đột nhiên cắn răng nói: “Có thể dẫn chị đi luôn được không?” Ánh mắt của cô rất sáng sủa, rõ ràng biểu lộ ra ý tứ không mang theo cô đi, thì đừng mong kêu cô nói ra bất kỳ tin tức nào.

Tiêu Tử Lăng ngẩn người, vốn tưởng rằng nữ nhân này được Vương Tín tín nhiệm sâu, là một nữ nhân được sủng ái, sợ rằng sẽ lưu luyến loại sinh hoạt đó, không ngờ tới nữ nhân này vậy mà cũng muốn chạy theo.

Dường như nhìn ra nghi vấn của Tiêu Tử Lăng, nữ nhân đó cắn răng nói: “Không dối gạt em gái, chị kêu Lạc Mỹ Mân, cũng là bị Vương Tín kia cướp tới, gã là một tên đại biến thái, rất nhiều chị em đều bị gã giày vò chết đi sống lại, có vài chị em đều không chịu được lăng nhục, sau cùng tự sát giải thoát.”

Lạc Mỹ Mân nói xong thì bắt đầu nước mắt lưng tròng, vẻ mặt thương tâm, cô lau lau nước mắt, khi lần nữa ngẩng đầu, hai mắt đã dấy lên ngọn lửa cừu hận, sự cừu hận đó khiến cho khuôn mặt quyến rũ của cô cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy lần chị bị giày vò muốn đi theo những chị em đó cùng chết, thế nhưng chị không cam lòng, chị không cam lòng chết như thế, chị muốn sống thấy tên súc sinh đó chết không có chỗ chôn. Vì vậy chị kéo dài hơi tàn, liều mạng biểu hiện lấy lòng Vương Tín, chính là muốn sống lâu hơn một chút, sống đến một ngày chị có thể thấy được gã bị trảm thủ, như vậy chị sẽ không còn tiếc nuối.”

Cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, ánh mắt lộ ra sự cảm kích nói: “Không ngờ tới chị đã chờ được, khi em lãnh tĩnh xuất hiện ở trước mặt Vương Tín, ánh mắt không có bất kỳ e ngại nào. Chị đã biết lần này chỉ sợ Vương Tín đã đá phải thiết bản rồi. Mà sự thực chứng minh, chị đoán đúng rồi, ông xã của em chắc cũng là một cường giả cấp bốn đi.”

Ánh mắt Tiêu Tử Lăng lóe lóe, gật đầu thừa nhận điểm ấy. Lạc Mỹ Mân thở dài nhẹ một hơi nói: “Khi ông xã em xuất hiện, chị cũng đã muốn theo các em đi. Đây là cơ hội lớn nhất của chị, cũng có thể là một lần cơ hội duy nhất, em gái chẳng lẽ không cảm thấy khi em bắt cóc chị, chị không có bất kỳ giãy dụa nào phi thường phối hợp em sao?”

Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ tình hình ngay lúc đó, có chút toát mồ hôi nói: “Tôi cho rằng chị đang sợ hãi, không ngờ chị cũng là bị cướp tới. Vương Tín đó quả nhiên đáng chết.” Nói xong không quên vung tay biểu đạt sự oán giận cường liệt của mình.

Lạc Mỹ Mân nghe vậy cười nói: “Em gái thực sự là đáng yêu, cũng khó trách ông xã em nâng em trong lòng bàn tay, một chút ủy khuất cũng luyến tiếc để cho em thừa nhận.” Cô thở dài một hơi. “Chị thì không cần phải suy nghĩ gì nữa, một cái mạng tàn có thể lưu lại được cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.” Nói xong cô nhoẻn miệng cười, khiến cho Tiêu Tử Lăng nhất thời cảm thấy bách mị tràn lan.


Bất quá cậu cũng không có đến nông nỗi thấy sắc quên huynh, trong lòng vẫn rất lo lắng cho Sở Chích Thiên chiến đấu với Vương Tín trong biệt thự, muốn sau khi nhanh chóng cứu người chạy về trợ giúp Sở Chích Thiên. Vì vậy cậu hỏi: “Hiện tại chị có thể mang tôi đi tìm Hồng Hiểu Lâm hay không? Thời gian rất eo hẹp. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng một chút, chỉ cần tìm được Hồng Hiểu Lâm, nếu chị muốn theo, vậy cùng nhau đi đi.”

Câu trả lời của Tiêu Tử Lăng để cho Lạc Mỹ Mân kinh hỉ vạn phần, cô vội vàng nói: “Chị biết cô ấy ở nơi nào, chị chỉ đường cho em.”

Cứ như vậy Tiêu Tử Lăng cõng Lạc Mỹ Mân chạy về phía địa phương Lạc Mỹ Mân chỉ thị, đó là một sở an ủi, là địa phương mà hết thảy nữ nhân bị cướp tới, thủ lĩnh chơi ngán xong đều bị vứt tới đó cung cấp cho thủ hạ của gã tuỳ ý gian dâm.

Rất nhanh Tiêu Tử Lăng đã tới sở an ủi, liền nhìn thấy nơi đó đèn đuốc sáng trưng, mà bên trong truyền đến ngôn ngữ tục tĩu của nam nhân, cùng với tiếng các nữ nhân khóc nỉ non, càng có vô số tiếng thở dốc khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, rõ ràng đang làm chuyện nguyên thủy nhất, phát tiết thú tính của bọn chúng.

Thấy tình cảnh này, Tiêu Tử Lăng biến sắc, cậu lạnh lùng hỏi: “Hồng Hiểu Lâm ở chỗ nào?”

Lạc Mỹ Mân nói: “Hồng Hiểu Lâm mới tới, sợ rằng bị đưa đến thượng viện.” Lạc Mỹ Mân biết Tiêu Tử Lăng không hiểu rõ những chuyện này, liền giải thích: “Thượng viện chính là địa phương tiếp đãi cao tầng, cô gái mới đưa tới đều phải để cho cao tầng chơi trước, sau khi cao tầng chơi ngán mới có thể cho trung tầng, sau cùng mới có thể cho đội viên phía dưới phát tiết, từng tầng từng tầng như vậy đi xuống. . .” Thanh âm của cô càng ngày càng thấp, dường như nghĩ tới những chị em trước đây của cô.

Sắc mặt Tiêu Tử Lăng càng lạnh, ánh mắt lộ ra một mạt xem thường cùng trào phúng. Hóa ra căn cứ này còn tội ác hơn so với cậu tưởng tượng, nó quả thực chính là ma quật địa ngục của nữ nhân, mà nam nhân nơi đây đã không còn tính người, lưu lại chỉ có thú tính, vì vậy bọn chúng mới có thể không cố kỵ cường bạo gian dâm nữ nhân như thế, thậm chí tạo ra sở an ủi này.

Tiêu Tử Lăng ấn xuống ý nghĩ muốn giết sạch người thi bạo ở nơi đây, quay đầu nói với Lạc Mỹ Mân: “Mang tôi đi tìm.” Cậu trước hết phải tìm được Hồng Hiểu Lâm, sau đó mới có thể làm chuyện khác, nhưng chỉ cần có khả năng, cậu nhất định phải tự tay mai táng tòa căn cứ tội ác này.


Lạc Mỹ Mân không dám nhiều lời, trực tiếp chỉ phương hướng thượng viện, sắc mặt với ngữ khí của Tiêu Tử Lăng để cho cô hiểu rõ, Tiêu Tử Lăng đã bị một màn trước mắt kích thích lửa giận ngút trời.

Thượng viện yên lặng hơn rất nhiều, dù sao người lãnh đạo cao tầng không có mấy người, hơn nữa càng chú trọng hưởng thụ, Tiêu Tử Lăng vòng vòng quanh quanh ở bên trong, rốt cục nghe thấy trong sảnh nào đó phát ra thanh âm cô gái kêu cứu.

Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu hỏi thăm Lạc Mỹ Mân bên người, Lạc Mỹ Mân gật đầu, biểu thị chắc hẳn chính là ở chỗ đó.

Nhận được sự khẳng định của Lạc Mỹ Mân, Tiêu Tử Lăng kêu cô cẩn thận chờ ở bên ngoài, mà cậu thì trực tiếp xông vào, liền thấy bốn năm cô gái bị lột hết quần áo, hai tay bị trói lại toàn thân xích lõa treo ở nơi kia, mà bên người các cô, có mấy nữ nhân, dùng các loại công cụ tình thú đang làm việc trên người các cô.

Đối diện, có hai nam nhân ngồi trên sô pha xích lõa thân thể, trong lòng mỗi người ôm một nữ nhân, đang phát tiết dục vọng của bọn chúng, hưởng thụ sự phục vụ của các cô. Mà tiếng rên rỉ thống khổ của những cô gái bị treo càng khiến cho bọn chúng cảm thấy kích thích, dục vọng càng thêm cường liệt, trùng kích càng thêm mãnh liệt.

Một màn này khiến cho tâm Tiêu Tử Lăng sinh sát ý. Một thanh đường đao lặng yên xuất hiện trong tay cậu, quyết định thừa cơ kích sát hai nam nhân kia.

Tiêu Tử Lăng đột nhiên đến, tuyệt không khiến cho hai nam nhân phát tiết dục vọng kia đúng lúc phản ứng lại, trong tiềm thức của bọn chúng tuyệt không cho rằng trong căn cứ sẽ có người nào dám xông vào địa phương của bọn chúng, rõ ràng là hành vi tìm chết, vì vậy bọn chúng thả lỏng.

Thế nhưng những nữ nhân bị treo kia lại thấy được, thấy một cô gái cầm một thanh đường đao xuất hiện ở nơi đây, đã biết tuyệt đối sẽ không phải là đồng bọn của những súc sinh kia, vì vậy một cô gái trong đó, như thấy được rơm rạ cứu mạng hô lớn: “Van cầu cô. Cứu tôi!”


Một tiếng này, khiến cho hai người kia tỉnh lại, một tiếng này cũng khiến cho dự định đánh lén của Tiêu Tử Lăng triệt để sụp đổ.

Hai người cảnh tỉnh lại một phen hất đi nữ nhân trong lòng, nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn cửa.

Khi bọn chúng thấy là một thiếu nữ thanh xuân đáng yêu đứng ở nơi đó, liền thèm thuồng. Một tên trong đó nói: “Khúc ca, không ngờ tới có nữ nhân tự động đưa lên cửa, ngày hôm nay vận khí của chúng ta thật không tồi a.”

“Ừ ừ. Thoạt nhìn nữ nhân này hình như chưa bị khai bao, là một xử, mụ nội nó chúng ta thật có phúc.” Hai mắt Khúc ca kia mê đắm nhìn Tiêu Tử Lăng, ánh mắt khiến người ta buồn nôn đó, cùng với thân thể xấu xí mà bọn chúng triển lộ không biết hổ thẹn, khiến cho sát ý của Tiêu Tử Lăng càng đậm.

Bất quá cho dù Tiêu Tử Lăng phẫn nộ tới cực điểm vẫn không quên dùng mắt phải của cậu Giám Định kẻ địch trước mắt. Rất nhanh mắt phải đã thu được tư liệu của hai người này.

Giám Định: Khúc Lạc Dương, người dị năng hệ hỏa cấp ba. Kỹ năng: Hỏa Cầu, Tường Lửa. Viêm Liệt Trận.

Phân Tích: Thân, nước lửa khắc nhau, xem ai mạnh hơn. Có lời thật tình muốn nói, đây mới là đối thủ cậu nên chọn, làm người phải biết tự mình hiểu lấy. Vọng tưởng một bước lên trời? Đưa cho thân hai chữ, muốn chết!

Giám Định: Hồ Minh. Người dị năng hệ kim cấp ba. Kỹ năng: Kim Cương, Thuẫn Khí, Bạo Vũ Lê Hoa.

Phân Tích: . . . Thân, tôi có thể thu hồi đoạn lời nói trước đó không? Không thể? Được rồi, tôi thừa nhận ban nãy tôi sai rồi, thân làm sao có nửa điểm tự mình hiểu lấy, trước sau như một quả quyết cầu ngược. Cho cậu bốn chữ nữa, tuyệt đối muốn chết!

Thấy những tin tức này, trán Tiêu Tử Lăng không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, chính theo như lời của Phân Tích, cậu quả nhiên đang muốn chết a, không ngờ tới nơi đây vậy mà có hai người thức tỉnh cấp ba, xem ra là mình sơ suất. Ánh mắt Tiêu Tử Lăng thoáng cái băng lãnh lên.


Tiêu Tử Lăng tuyệt không muốn từ bỏ như thế, mắt thấy sắp tìm được Hồng Hiểu Lâm, cậu thế nào có thể bỏ dở nửa chừng như vậy chứ. Vì vậy cậu một phen túm lấy Tiếu Tiếu đang trốn ở trong lòng cậu, nhìn chằm chằm nó nói: “Nhóc ăn nhiều như vậy, lần này hẳn nên xuất chút lực đi.”

Mắt to của Tiếu Tiếu ngập nước liếc liếc hai người đối diện một cái, tứ chi giãy dụa muốn trốn sâu vào trong lòng Tiêu Tử Lăng. Ô ô ô, nhân loại đối diện quá đáng sợ, khí thế lại cường đại hơn so với nó, nó không muốn tìm ngược đâu.

Tiêu Tử Lăng không nhìn Tiếu Tiếu bán manh, thái độ phi thường kiên quyết, lạnh lùng thốt: “Không xuất lực cũng được, không cho ba bữa cơm, tự nhóc chọn đi.”

Tiếu Tiếu vừa nghe câu uy hiếp của Tiêu Tử Lăng, nhất thời hai cái lỗ tai sụp xuống, nó ủy khuất nức nở một chút, kháng nghị chủ nhân nhà mình quá xấu, căn bản không có chỗ cho nó lựa chọn, vì mỹ thực, nó chỉ có thể ra sức một trận.

Tiêu Tử Lăng nhìn đã hiểu ý tứ của con cẩu ngốc này, vì vậy trực tiếp vứt nó ra, liền thấy Tiếu Tiếu muốn bày ra một tư thế oai hùng, đáng tiếc tứ chi của nó thực sự quá ngắn, ăn cũng thực sự quá mập, vừa đáp xuống đất vậy mà dừng không được quán tính đó, lăn lông lốc đi vài vòng, lộn nhào mấy cái, lúc này mới say xẩm đứng lên.

Thấy nó bước đi như uống say mới khó khăn lắm ổn định được thân thể của mình, bộ dạng manh này khiến cho hai người kia xì cười rộ lên.

Hồ Minh cười nói: “Khúc ca, không ngờ tới chúng ta bị xem thường, vậy mà để cho con chó con này đối phó chúng ta.” Gã ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, tiếp tục nói, “Còn có cô em gái này, con chó nhỏ này chỉ là để cho em giải buồn thưởng thức, không phải cho em dựa vào nó đánh nhau, em cũng đừng lầm a.”

Lời nói của Hồ Minh cũng để cho Khúc Lạc Dương thoải mái cười ha hả, gã nói: “Kỳ thực em gái cũng như con chó con này, giải buồn thưởng thức cho bọn anh, vì vậy em gái cầm thanh đao thực sự quá phá phong cảnh, vẫn nên buông vũ khí xuống, ngoan ngoãn cùng đi đến Vu Sơn với hai anh em bọn anh, hưởng thụ cực lạc mới phải.”

Tiêu Tử Lăng cười lạnh nói: “Vậy xem bọn mày có năng lực đó hay không.” Cậu chỉ vào Hồ Minh mệnh lệnh với Tiếu Tiếu: “Gã, anh giao cho nhóc.”

Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm Hồ Minh, dường như cảm thụ được đối thủ trước mắt cực đoan xem thường nó, vì vậy nó phẫn nộ sủa loạn với Hồ Minh, ý tứ là Tiếu Tiếu đại nhân nó cũng không dễ chọc đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận