Đường Mặc Kỳ trông coi Đường Kiếm Phong cả một đêm, quả nhiên không có hiện tượng xấu nào phát sinh, Diệp Trạch Việt cũng tương tự, Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn cũng thoáng yên lòng.
Trương Tử Thành cùng ba Trương thay phiên canh gác một đêm ở cửa, sau khi sắc trời dần sáng, thanh âm ồn ào bên ngoài cũng nhỏ đi.
Tiếng thét chói tai cùng âm thanh thê lương thảm thiết đều dần ngừng lại, đại đa số gia đình trong ngõ nhỏ gần tứ hợp viện đều là những người ngoại lai thuê lại, ý thức an toàn thấp, thường thường chỉ cần một tang thi trong nhà xuất hiện, cả gia đình đều sẽ gặp tao ương.
Huống hồ cánh cửa bình thường đó căn bản là không ngăn được những nhân loại điên cuồng kia, mặc dù vận khí có tốt không bị cảm nhiễm virus tang thi, nhưng cũng sẽ bị trộm cướp hạ độc thủ.
Trải qua một đêm điên cuồng, người chạy trốn trên đường đều núp đi, quân đội bắt đầu bao vây và xử lý tang thi cùng đám người cướp bóc trong phạm vi lớn.
Đêm này, trong không khí tràn ngập huyết tinh cùng tuyệt vọng, nhưng khi mà mặt trời lần nữa dâng lên, đến tột cùng là mang theo hy vọng hay lại càng thêm tuyệt vọng dày đặc? Phần lớn mọi người đều đang lâm vào mê mang và sợ hãi.
Bởi vì tính nghiêm trọng của dịch bệnh, quốc gia đã tiến hành hình thức quản lý quân sự hóa, bên đường có các loại xe sắp hàng lần lượt, mang đến chút hy vọng cho người dân đang lâm vào tuyệt vọng.
Nhưng phần lớn người dân vẫn trốn ở trong nhà, lạnh nhạt cùng hoảng sợ mà nhìn từng khối thi thể được dọn ra.
Nhưng quân đội cũng không phải vạn năng, súng ống đạn dược cũng không ngăn lại được những người đang điên cuồng kia.
Đối với thành phố đang lâm vào khủng hoảng, chỉ cần chút xao động nhỏ, lập tức sẽ tạo thành một hồi bạo động.
Đã từng sinh sống trong hoàn cảnh hòa bình, mọi người sẽ rất khó tưởng tượng được những người khủng hoảng giãy giụa cùng bạo động suy nghĩ thế nào, bởi vì tuyệt vọng tích lũy dần dần, đến một thời khắc sẽ đem tinh thần bức đến hỏng mất.
So với phần lớn người bị nhiễm virus trở thành tang thi và đám người cướp bóc, rất nhiều người bình tĩnh lựa chọn trốn ở trong nhà, hoặc trốn trong một không gian kín.
Tứ hợp viện của Đường Mặc Kỳ được coi là thành lũy an toàn nhất trong tai nạn lần này, Trương Vân Phi phi thường tán đồng đối với cách nhìn xa trông rộng của Đường Mặc Kỳ.
Toàn bộ tứ hợp viện được cải tạo không thể nghi ngờ là vì cung cấp hoàn cảnh càng thêm an toàn cho bọn họ.
Đường Mặc Kỳ bị một trận thanh âm điện thoại đánh thức khi vừa ghé vào mép giường ngủ, nhìn đồng hồ một chút, ngủ nửa tiếng.
Mất nửa ngày tìm di động, mới phát hiện không phải di động của cậu kêu.
Tiếng chuông vang lên từ đống quần áo ở dưới mặt đất, bám riết không tha mà đổ chuông liên tục.
Đường Mặc Kỳ từ túi quần của Đường Kiếm Phong móc điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên tiểu đệ, cậu biết người tên tiểu đệ này là ai, chính là mẹ Đường Kiếm Phong cùng cha Đường sinh ra thêm một đứa con trai thứ hai, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Đường Mặc Kỳ, Đường Thanh Thù.
Đường Thanh Thù nhỏ hơn Đường Mặc Kỳ bốn tuổi, còn chưa có thành niên.
Cậu nhận điện thoại, tay lại duỗi ra kiểm tra độ ấm trên trán của Đường Kiếm Phong.
Bên kia điện thoại thực ồn ào, truyền đến thanh âm nữ nhân chửi bậy, qua vài giây thì thanh âm Đường Thanh Thù mới truyền tới: "Anh, anh đang ở nơi nào? Vị hôn thê của anh đang náo loạn ở đây."
Đường Mặc Kỳ nghe vậy, lông mày nhăn một chút, "Vị hôn thê" của Đường Kiếm Phong cũng chính là người Trương gia, Trương Tinh Nhàn.
Vào đời trước, sau khi virus tang thi bùng nổ, Trương Tinh Nhàn được Trương gia bảo hộ, sau khi thế cục ổn định liền cậy nhờ người nắm quyền lúc ấy, nhị thiếu gia Thẩm gia.
Mà đời này bởi vì Đường Kiếm Phong trước đó đã cung cấp tin tức cho quân đội, lập được công lớn, Đường gia được bảo vệ nghiêm mật.
Toàn bộ các cán bộ cấp cao của thủ đô đều muốn cảm kích cùng làm tốt quan hệ với Đường gia.
Gần đây thế giới loạn lạc, quyền lợi chính trị cũng yếu đi, vào thời điểm này Trương gia cũng biết lợi dụng quân cờ, tránh cho trở thành pháo hôi ở mạt thế.
"Này, anh, anh có đang nghe không? Trương Tinh Nhàn muốn gặp anh." Đường Thanh Thù cũng không biết Đường Kiếm Phong đang ở bên cạnh Đường Mặc Kỳ, chỉ cho rằng anh hắn đang ở quân đội chưa về.
Vốn dĩ không nghĩ rằng anh trai sẽ nhận điện thoại, nhưng Trương Tinh Nhàn vẫn luôn nháo loạn ở nhà, Đường Thanh Thù chỉ có thể theo ý ông nội mà gọi điện thoại.
Đường Mặc Kỳ vừa định mở miệng, trong điện thoại liền truyền đến một thanh âm của nữ nhân, thực rõ ràng là điện thoại của Đường Thanh Thù bị cướp đi, Trương Tinh Nhàn bộ mặt dữ tợn, thanh âm run rẩy, nói: "Kiếm Phong ca, anh ở nơi nào, em muốn gặp anh, em thật sự rất sợ hãi." Trương Tinh Nhàn tựa hồ càng nói càng hoảng sợ, cách một cái điện thoại cũng cảm nhận được thanh âm điềm đạm đáng yêu.
Chỉ tiếc là Đường Mặc Kỳ đối với cô ta không có kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng, nói: "Đừng có con mẹ nó là giả bộ, Đường Kiếm Phong là của tôi!" Đường Mặc Kỳ "Bang" một phát đem điện thoại ngắt kết nối.
Trương Tinh Nhàn ngây ra một lúc mới phản ứng đầu dây bên kia là ai, hét lên một tiếng quăng ngã di động, lập tức mắng lên vài câu ác độc.
Trương phu nhân thấy con gái mình thất thố, lập tức tiến lên giữ chặt cô, một bên hướng người nhà Đường gia xin lỗi.
Đường lão gia tử xem xong một màn khôi hài, trong lòng thở dài, nhưng trên mặt lại không có chút biểu tình nào, chỉ phân phó quản gia tiễn Trương tiểu thư cùng Trương phu nhân ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi.
Đường Mặc Kỳ cũng không có đi quản mấy chuyện phiền toái ở Đường gia cùng Trương gia, mà là tiếp tục chăm sóc Đường Kiếm Phong.
Nếu mạt thế đã đến, cậu còn sợ cái gì nữa? Cậu có không gian, có vật tư, cậu so với bất luận kẻ nào càng sống tự tại hơn.
Không có người nào có thể áp bách ép buộc được cậu, cũng không có kẻ nào có thể dễ như trở bàn tay mà thương tổn cậu.
Cậu có thể làm theo ý cậu muốn, bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ.
Mẹ Trương làm chút điểm tâm đơn giản cho mọi người ăn, mọi người đều nôn nóng chờ đợi Diệp Trạch Việt và Đường Kiếm Phong.
Cho đến hơn hai giờ chiều, tình trạng của Diệp Trạch Việt mới ổn định lại, nhiệt độ cơ thể mới khôi phục lại bình thường.
Diệp Cẩn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn không quan tâm Diệp Trạch Việt có thức tỉnh dị năng hay không, hắn chỉ hy vọng Diệp Trạch Việt có thể bình bình an an mà sống tốt là được.
Sau khi Diệp Trạch Việt tỉnh lại đã là hơn năm giờ chiều, mơ mơ màng màng mà nhìn Diệp Cẩn, nói: "Anh ơi, đói quá."
Diệp Cẩn dở khóc dở cười mà nhéo nhéo mặt y, nói: "Đứa nhỏ hư, làm anh sợ muốn chết."
Diệp Trạch Việt còn chưa biết y đã hôn mê một ngày một đêm, chỉ cảm thấy bản thân mới ngủ một giấc, thập phần thoải mái, hiện tại tinh thần mạnh mẽ mười phần.
Diệp Trạch Việt cảm thấy cơ thể của y có gì đó khác thường, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ thúc giục anh trai mau đi lấy gì đó để ăn.
Diệp Cẩn đương nhiên không muốn để em trai chịu đói, lập tức đi vào phòng bếp, mẹ Trương làm rất nhiều mỳ Ý phô mai, Diệp Cẩn hâm nóng lại một chút, lại chiên thêm một quả trứng gà, chỉ mất vài phút đã mang đồ ăn tới.
Hắn bưng đồ ăn đến phòng nghỉ, lại bị thân ảnh thiếu niên đang đứng giữa phòng dọa sợ tới mức nhảy dựng.
Chờ tới khi phản ứng lại được thì vẻ mặt mừng như điên, mì sợi trong tay bất tri bất giác mà rơi xuống đất.
Diệp Cẩn hoàn toàn không có chú ý tới, nhào qua ôm lấy Diệp Trạch Việt, sờ sờ đứa nhỏ đang hưng phấn mà đỏ bừng cả mặt, "Anh! Anh! Chân của em, chân của em!"
Diệp Cẩn nhịn xuống nước mắt đang trào ra, ôm chặt lấy đứa nhỏ, "Việt Việt thật lợi hại!"
Diệp Trạch Việt ngây ngô cười hắc hắc, trong mắt vui sướng mà chảy ra vài giọt nước mắt, lung tung mà xoa đi, nói: "Anh, thật tốt quá."
Diệp Cẩn gật gật đầu, trong lòng có chút ích kỷ mà nghĩ, nếu chân em trai tốt lên được đổi bằng tận thế, hắn cũng vui vẻ mà chịu đựng..