Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ


Đường Kiếm Phong cười khổ một chút, nhìn thoáng qua vẻ mặt đang khiếp sợ tột độ của Đường Mặc Kỳ, chậm rãi mở miệng nói: "Không biết Mặc Mặc có từng chú ý qua hay không, tuy rằng ông nội rất coi trọng tôi, nhưng cha thì từ trước tới nay chưa từng thích tôi."
"Nhưng là....."
"Anh biết, người cha này, ông ta trước giờ đều chỉ yêu chính bản thân ông ấy." Đường Kiếm Phong đánh gãy lời nói của Đường Mặc Kỳ, nói tiếp: "Nhưng mà kỳ thật ông ấy vẫn luôn chán ghét tôi, từ lúc tôi trở về Đường gia, ông ấy cũng chưa từng trở về nhà."
Đường Mặc Kỳ không biết cậu nên nói cái gì, cậu vẫn luôn cho rằng cậu mới là tồn tại dư thừa bị mọi người chán ghét, đời trước cậu một lòng một dạ hận thù, chán ghét toàn bộ Đường gia, đối với các mối quan hệ xung quanh Đường Kiếm Phong lại không chú ý quá nhiều.
"Vì cái gì?" Đường Mặc Kỳ chua xót hai mắt nhìn Đường Kiếm Phong, nhịn không được hỏi anh.
"Bởi vì anh không phải con ông ấy." Bàn tay to khô ráo của Đường Kiếm Phong cầm lấy tay Đường Mặc Kỳ, "Cha ruột của anh là người anh cùng cha khác mẹ của ông ấy, cũng chính là người chú đã mất sớm kia."
Theo lời kể của Đường Kiếm Phong, Đường Mặc Kỳ cùng Trương Vân Phi dần dần hiểu rõ thân thế phức tạp của anh, nói phức tạp, kỳ thật cũng không tới mức ấy, bất quá đều do ân oán thế hệ trước liên luỵ.
Đường lão gia tử khi còn trẻ thì đi lính ở trong quân đội, sau đó lại được thiên kim nhà thủ trưởng yêu mến, câu chuyện có chút cẩu huyết nhưng rất đơn giản, Đường lão gia tử cưới con gái của thủ trưởng, con đường làm quan cũng một đường thông suốt.
Nhưng hai người kết hôn năm năm nhưng vẫn chưa có con, lúc này, tình đầu của Đường lão gia tử cũng vừa lúc xuất hiện, kết quả chính là, Đường lão gia tử có một đứa con riêng là Đường Sâm Dũng.
Hôn nhân có khả năng lâm vào nguy cơ thì phu nhân của Đường lão gia tử sau năm năm không có con lại đột nhiên mang thai, Đường lão gia tử dưới áp lực khắp nơi buộc phải cắt đứt quan hệ cùng với tình nhân, ôm đứa con vừa tròn một tuổi trở về.


Nói với bên ngoài, hai đứa con của ông đều là do Đường phu nhân sinh ra.
Vốn dĩ chuyện này đã ổn định, ngay cả Đường Sâm Dũng vốn cũng không biết thân thế thật sự của chính mình.

Nhưng bởi vì Đường lão gia tử luôn cảm thấy thẹn với mẹ của Đường Sâm Dũng, đối với hắn cũng thiên vị hơn một chút.

Người trong nhà bên ngoài vẫn duy trì hoà khí, cho đến khi mẹ Đường Kiếm Phong, Tiết Tình xuất hiện.
Mẹ Đường Kiếm Phong chính là bạn gái Đường Sâm Dũng, Đường Cận Dân thực hiển nhiên cũng coi trọng vị chị dâu tương lai này.

Vốn dĩ quan hệ của hai anh em bọn họ vì có Đường lão phu nhân can thiệp, đã lạnh nhạt từ nhỏ, vì điều này mà càng thêm tệ hại.
Hai người hoàn toàn nháo lớn, mà Tiết Tình cũng không phải là một nữ nhân an phận, cô thầm lén lút thông đồng với Đường Cận Dân, mối quan hệ tay ba cứ như vậy kéo dài tới khi Đường Kiếm Phong được sinh ra.
Sau khi sinh ra Đường Kiếm Phong, Đường Sâm Dũng chuẩn bị cùng Tiết Tình kết hôn, nhưng mà Đường Cận Dân lại ngoài ý muốn phát hiện thân thế anh trai mình, Đường Sâm Dũng.


Biết được Đường Sâm Dũng là do cha hắn ngoại tình mà có, Đường Cận Dân lôi kéo Tiết Tình khiêu khích Đường Sâm Dũng, thậm chí còn nói rằng có thể Đường Kiếm Phong chính là con hắn.
Đường Sâm Dũng cuối cùng lại chết thảm trong một tai nạn xe cộ, Tiết Tình mang theo Đường Kiếm Phong bỏ đi không biết tung tích, Đường lão gia tử chịu đả kích, trong lòng vẫn luôn hoài nghi Đường Sâm Dũng chết có quan hệ với Đường Cận Dân.
Cho đến khi Tiết Tình một lần nữa quay về mang theo Đường Kiếm Phong, lén đưa một phần xét nghiệm cho Đường lão gia tử, Đường Kiếm Phong chính là con trai của Đường Sâm Dũng.
Đường Cận Dân đối với Tiết Tình chính là tình cũ không quên.

Đường lão gia tử vì huyết mạch của Đường Sâm Dũng đã trở lại Đường gia, nên đối với mối quan hệ của Đường Cận Dân và Tiết Tình mở một mắt nhắm một mắt ngầm đồng ý.
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc đều là một mảnh hỗn loạn.

Cậu trước giờ đều chưa từng thấy qua người chú được Đường gia giữ kín như bưng, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng không có.


Cậu chưa bao giờ biết rằng người đó sắm một vai trò quan trọng ở Đường gia đến như vậy, thậm chí cậu nhiều năm nay đều bị Đường lão gia tử giận chó đánh mèo.
Đường Kiếm Phong duỗi tay xoa xoa đôi mày nhăn lại của cậu, nói: "Mặc Mặc không cần vì những điều này mà ưu phiền, em nếu đã quyết định thoát ly Đường gia, những việc lặt vặt của Đường gia không có quan hệ gì với em.

Anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
Đường Mặc Kỳ trợn trắng mắt, vỗ lên bàn tay anh, nói: "Em mới không có ưu phiền, em chỉ nghĩ cho mẹ em không đáng giá như vậy."
Trương Vân Phi cũng thở dài, người trong nhà Đường gia có tình cảm quan hệ dị dạng, mà Đường Mặc Kỳ cùng mẹ cậu đều là vật hi sinh của những người phóng túng tư dục này, thật là vô tội nhường nào.
Đường Kiếm Phong cũng yên lặng gật đầu, từ nhở đến lớn, anh cũng chưa bao giờ trách Đường Mặc Kỳ hận anh, bởi vì cậu ấy là vô tội nhất.
Chân tướng của Đường gia cũng không có ảnh hưởng đến tình cảm của Đường Mặc Kỳ cùng Đường Kiếm Phong.

Ngược lại, bởi vì Đường Mặc Kỳ hiểu biết câu chuyện từ đầu đến cuối, một chút chấp niệm trong lòng đối với Đường gia đều buông xuống, đối với Đường Kiếm Phong càng thêm thản nhiên, khoảng cách của hai người giống như bị đâm thủng màng ngăn cách.
Đường Kiếm Phong rõ ràng cảm nhận được Đường Mặc Kỳ ngày càng ỷ lại vào anh, khiến anh càng hận không thể dâng hết toàn bộ sinh mệnh cho cậu.
Trong tháng tám, mọi người ở tứ hợp viện bận bận rộn rộn mà trôi qua, da mọi người đều phơi thành màu đồng cổ, ngay cả Diệp Trạch Việt cũng luyện ra được một thân cơ bắp.
Đầu tháng chín, một hồi mưa lớn đem thời tiết nóng bức trôi đi, nhiệt độ không khí mát mẻ khiến mọi người thoải mái một chút, nhưng bầu không khí bên trong tứ hợp viện lại càng thêm khẩn trương.

Trước mạt thế, Diệp Cẩn cùng Đường Mặc Kỳ đã từ trấn nhỏ S thị vận chuyển một số lượng lớn than đá về thủ đô.

Tuy rằng trong không gian của Đường Mặc Kỳ có nhiều than đá hơn vậy, nhưng Diệp Cẩn cũng không biết điều này.

Hắn chỉ nghĩ đến một phần than đá được vận chuyển đến đây, nhưng thời gian này cũng không có phương tiện để vận chuyển, thứ hai là gần tứ hợp viện cũng không có chỗ để cất giữ, liền vẫn luôn gác lại chuyện này.
Hiện giờ thời tiết chuyển lạnh, hoàn toàn ảnh hướng đến thần kinh Diệp Cẩn, nhìn Diệp Cẩn lo lắng, Đường Mặc Kỳ cười cười dẫn hắn đi đến phía sau toà nhà.

Diệp Cẩn vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu, nói: "Cậu thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
Đường Mặc Kỳ dẫn hắn đi tới phía sau nhà, nơi này có bốn phòng lớn, đều chất đầy vật tư, có rất nhiều thứ là bọn họ chuẩn bị vào trước mạt thế, có nhiều thứ lại được bọn họ thu hoạch được sau mạt thế, Diệp Cẩn vẫn là vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi mà nhìn cậu, hỏi: "Tôi nhớ rõ cậu từng nói vào thời kỳ kỷ băng hà, nhiệt độ không khí sẽ hạ xuống cực thấp, cậu sẽ không cho rằng chúng ta sẽ thuận lợi vượt qua bằng chút vật tư này đi?"
Đường Mặc Kỳ bĩu môi, nói: "Tôi nói chứ Diệp ca, anh không nghĩ thêm được hay sao? Anh sẽ không cho rằng tôi chỉ cải tạo chút tứ hợp viện cùng trang bị thêm địa long và kính thuỷ tinh thôi đó hả?" Cậu nói xong rồi đi đến bên tường mở ra một cánh cửa bị giấu đi, cư nhiên xuất hiện một cầu thang ngầm đằng sau cánh cửa đó.
Diệp Cẩn trợn mắt há hốc mồm đi theo Đường Mặc Kỳ xuống dưới, phía dưới là một cái hầm ngầm thật lớn, ước chừng khoảng hơn ba bốn trăm mét vuông, chất đầy một nửa than đá, còn lại đều là số lượng lớn các vật tư trang bị qua mùa đông.
Diệp Cẩn khiếp sợ mà nhìn vẻ mặt đắc ý của Đường Mặc Kỳ, đối diện với đối phương giơ lên một ngón cái, nuốt một ngụm nước miếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận