Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Ba người Từ Dương lặng yên không một tiếng động theo mấy người kia đến trước một từ đường*, nhìn mấy người kia lén lén lút lút vào trong từ đường, bọn cậu mới cẩn thận quan sát từ đường một lần. Im lặng không lên tiếng nhìn gian phòng so với từ đường còn kiên cố hơn gấp mấy lần, trong lòng ba người cùng hiểu gật đầu. (Nhà thờ tổ tiên

Thì ra, người sống sót Ngưu gia thôn đều trốn vào bên trong từ đường, trách không được bọn cậu vừa tới ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Nếu như không phải do bọn Ngô Thiên Hạo ở lầu trên phát hiện bóng người qua lại ở phía mấy phòng ốc bên kia, sợ là đêm nay đã cho bọn người này có cơ hội đánh lén, cũng không biết rốt cuộc phía bên kia có bao nhiêu người.

Từ Dương nháy mắt với hai người kia, hai người đều gật đầu, ba người liền tới vô ảnh đi vô tung mà rời khỏi từ đường. Ngoại trừ khí trời, không ai biết bọn họ đã hiểu rõ hết tình huống của từ đường.

“Từ Dương, chúng ta có đi tìm một chút vật tư* có thể mang đi hay không?” Đàm Quỳnh Linh phụ trách hậu cần thấy trên đường đi bọn họ thu thập khá nhiều vật tư, lòng vẫn cảm thấy chút vật tư này thật ra căn bản không đủ nhìn, ai biết sau này cần phải mất bao nhiêu thời gian nữa mới có thể hồi phục lại ngành sản xuất, khó có được đi đến một thôn trang nhỏ có thể tự túc, sốt ruột mà mong đợi có thể tận khả năng thu thập nhiều vật tư một chút nữa. (vật liệu, đồ dùng

Từ Dương nhìn xung quanh một hẻm nhỏ trống không bóng người, sau đó khẽ gật đầu. Nếu mấy tên côn đồ có can đảm ở phía sau chạy đến, vậy đã nói rõ ít ngày trước đã đem tất cả vật tư lấy đi hết, về phần còn dư lại, hoặc là không thể tìm thấy được, chỉ sợ cũng không có phần bọn họ.

Ba người lén lút đi tới một căn phòng được mở cửa phân nửa, sau khi vào liền phát hiện phòng khách ngoại trừ những đồ dùng cỡ lớn trong nhà cũng không có thứ khác, nhìn lại phòng khác và phòng bếp, vẫn cũng chỉ có một ít đồ dùng trong nhà và đồ làm bếp, lương thực quan trọng một chút cũng không thấy, Từ Lâm và Đàm Quỳnh Linh đều có chút bất mãn.

Lặp đi lặp lại như vậy bốn năm lần, bọn họ cũng không có thu gom được vật tư trọng yếu gì, trong lúc nhất thời rất chán nản.

Trong lúc ba người chuẩn bị từ bỏ hành động thu gom vật tư, lúc dự định quay về nghỉ ngơi, một tia sóng sinh mệnh truyền đến trong đầu Từ Dương. Không giống với sóng sinh mệnh được truyền tới trong từ đường, mà là một khí tức tương tự với bọn Từ Lâm, có lẽ phải nói là tương tự với sóng sinh mệnh của dị năng giả.

Đương nhiên, trong từ đường cũng mơ hồ truyền ra sóng tương tự, nhưng sóng hiện tại cậu thu nhận được lại đến từ phía Tây, mà không phải trong từ đường.

Từ trong cuộc nói chuyện của mấy người kia có thể biết được, đa số người sống sót của Ngưu gia thôn đều trốn vào từ đường, Về phần những người sống sót không có tiến vào từ đường này, có thể biểu đạt bọn họ không muốn phục vụ đám người thô bỉ, thấp kém, cho nên mới lén lút núp vào.

Ba người im lặng nhìn vài lần, vài ngày hình thành ăn ý khiến bọn họ rất nhanh liền nhìn ra ý trong mắt nhau. Lặng lẽ gật đầu, trong lòng biết bọn họ hẳn là đã đoán được một khả năng trên lần thứ hai.

Từ Dương nhẹ nhàng khoát tay, dẫn đầu đi đến phía Tây thôn. Đàm Quỳnh Linh ở chính giữa, Từ Lâm đi phía sau, một tấc cũng không rời theo sát bước chân của Từ Dương.

Đang lúc vội vội vàng vàng, Đàm Quỳnh Linh rất nhanh xem xét bóng lưng trước mắt, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực nâng cao năng lực của bản thân, tuyệt đối không thể liên lụy tiểu đội. Cô rất rõ ràng, mỗi lần Từ Dương hành động đều sắp xếp nàng ở giữa, cũng không phải cô là nữ cho nên đặc biệt chiếu cố, mà là bởi vì năng lực của cô yếu nhất.

Tiểu đội bảy người, không thể nghi ngờ năng lực của Từ Dương là cường hãn nhất, bất kể là song hệ dị năng tốt, kĩ thuật dùng đao và súng cũng tốt, tất cả đều so với bọn họ càng hơn một bậc. Nhìn như gầy gò, thật ra lực bộc phát thân thể mạnh mẽ, hầu như kĩ thuật bắn súng đều bách phát bách trúng, ngay cả Tạ Thiên xuất thân là quân nhân cũng cảm thấy không bằng…

Tuy rằng cô cũng là từ quân đội đi ra, nhưng so sánh với đàn ông bình thường, có thể năng lực của cô không tệ, nhưng cùng so sánh với bốn người Từ Dương, xác thực lại rất kém.

Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo lúc trước đã sớm được huấn luyện đặc biệt, thức tỉnh dị năng sớm hơn cô, cô so ra kém hơn thì cũng bình thường. Có thể thấy Từ Lâm yếu nhất cũng đã mạnh hơn cô, nếu cô không nỗ lực tăng cường năng lực của mình, cô liền thực sự trở thành đội viên yếu nhất tiểu đội, mà cô lại một chút cũng không hy vọng như vậy.

Có thể bởi vì bản thân cô không phải là cô gái yếu đuối vậy, cho nên mới càng rõ rằng mạt thế tàn nhẫn ác nghiệt, cô rất hiểu rõ một người không có năng lực, mặc kệ người già yếu, phụ nữ và trẻ em, ở mạt thế cũng sẽ không khiến người khác thông cảm, càng không nói đến việc người khác bảo vệ. Nếu muốn sống sót, chỉ có thể chính mình trở nên mạnh mẽ mới đúng là đạo lí thực tế nhất.

Lúc trước chưa gặp được bốn người Từ Dương, có lẽ cô còn cần thêm chút thời gian nữa mới có thể cẩn thận suy nghĩ đạo lí này, mà khi cùng bọn họ trở thành tiểu đội, xác thực đã biết năng lực Từ Dương, cùng với lúc cậu vô tình, trong lòng cô có rất nhiều loại tâm tình không đúng đều từ từ tiêu tan.

Đều nói nữ nhân là cảm tính, trực giác so với đàn ông càng nhạy cảm, cô nhìn ra được Từ Dương chân chính là một người lãnh khốc vô tình. Cậu sẽ không liếc mắt nhìn những người tiểu nhân ăn bám từ trên người khác, nhưng nếu là người cậu vừa mắt, chỉ cần không phản bội cậu, cậu cũng sẽ thật tình đối đãi.

Mắt thấy đến trước cửa gian phòng truyền đến sóng sinh mệnh, đột nhiên Từ Dương giơ tay làm một tư thế. Hai người Từ, Đàm tuy rằng có chút mù mịt, nhưng không có bất kì nghi vấn nào mà dừng lại. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Từ Dương, thấy cậu suy nghĩ sâu xa mà khẽ chau mày, không khỏi tập trung tinh thần cao độ.

Từ Dương có chút đau đầu mà xoa mi tâm, cậu có thể rõ ràng ba sóng sinh mệnh bất đồng truyền đến, không thể nghi ngờ trong đó có hai người dị năng, một loại khác lại không có cách nào khẳng định là thuộc về sinh vật nào. Có thể chắc chắn không phải là tang thi, cũng không phải động vật tang thi, như vậy, khả năng cuối cùng chính là…động vật biến dị.

“Tự mình bảo vệ tốt, có thể trong phòng xuất hiện động vật biến dị.” Từ Dương có chút đại khái, quay đầu căn dặn hai người Từ, Đàm: “Bị động vật biến dị cắn tuy rằng sẽ không thay đổi thành tang thi, nhưng động vật biến dị có sức lực rất mạnh mẽ, sơ ý một chút liền có thể bị thương tích đầy mình. Hiện tại con động vật biến dị này có lẽ ở cùng chỗ với người, nói không chừng nó là được người nhà này nuôi, hoặc là bên trong có người dị năng có thể không chế con động vật biến dị này. Nói chung, các cậu nên nhớ phải bảo vệ tốt chính mình.”

Hai người Từ, Đàm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, trước nay, bọn họ đã thấy qua sự lợi hại của tang thi động vật. Tuy rằng chưa nhìn qua động vật biến dị, nhưng cũng biết có thể chống lại bệnh độc trở thành động vật biến dị mà không phải tang thi động vật, khẳng định sức mạnh không thể khinh thường.

Ba người lặng lẽ đi tiếp đến gian phòng, chỉ là mới vừa đi tới cửa, chuồng nhốt bên phải cửa chính liền thấy một con chó ta màu tro vàng nhảy vèo ra. Con chó này không quá lớn, cao khoảng chừng 30cm, có vẻ hung ác mà phẫn nộ.

Từ Dương đón lấy ánh mắt hung kia, tâm trạng trầm xuống, nhìn chằm chằm con chó nhỏ có thể tùy lúc mà tấn công bất thình lình, hạ giọng bảo hai người Từ, Đàm lui về phía sau vài bước.

Hai người Từ, Đàm nghe nói như thế, vừa định lui về phía sau vài bước, nhưng thấy Từ Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai người lo lắng cậu một thân một mình đối phó con chó nhỏ kia, đều lắc đầu từ chối lui về phía sau.

Vẻ mặt Từ Dương nghiêm túc liếc mắt nhìn bọn họ, nhìn trong mắt họ lo lắng không che giấu được, lòng có một chút ấm áp, nghiêm mặt nói: “Hai người đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta không động thủ trước, con chó nhỏ kia cũng sẽ không tấn công chúng ta.”

Hai người Từ, Đàm nhìn cặp mắt lộ ra hung quang kia, nhưng con chó nhỏ vẫn như cũ không động đậy, lại nhìn thấy ánh mắt Từ Dương kiên định không cho từ chối, một lúc lâu mới hơi không cam tâm mà lui về phía sau mấy bước.

Khiến cho bất khả tư nghị*, đợi bọn họ lui về phía sau mấy bước, hung quang từ ánh mắt của con chó nhỏ bỗng tiêu tan đi một chút. Hai người có chút không dám tin mà trợn hai mắt, nhìn lẫn nhau, cuối cùng đồng thời nhìn về Từ Dương đang bất động. (*không thể tin được.

Từ Dương không chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của con chó nhỏ, chậm rãi thả ra tinh thần lực, thử dùng tinh thần lực nhắn nhủ ý của cậu đến: “Tôi có thể cảm giác được trong các cậu có người bị bệnh, nếu như các cậu nguyện ý tin tưởng tôi, không ngại mở cửa để chúng tôi đi vào, chúng tôi thu gom không ít thuốc, nói không chừng có thể giúp đỡ được các cậu một chút.”

Nhắn nhủ xong tin tức, Từ Dương hết sức chăm chú chờ đợi câu trả lời của đối phương. Thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn như cũ không thấy được đáp lại, cậu như là xác định dường như đối phương nhất định sẽ trả lời, bất động thanh sắc cùng đợi.

Rốt cuộc, trong lúc hai phe đều trầm mặc, một tia tinh thần lực yếu ớt đứt quãng truyền đến trong đầu cậu: “Các người là ai? Cậu cũng có thể nói với cẩu cẩu?”

Từ Dương như có như không mà lắc đầu, mắt như trước không hề chớp mà nhìn chằm chằm ánh mắt của chó nhỏ: “Tôi chỉ là thông qua cẩu cẩu để liên lạc với cậu, nhưng lại không biết cẩu cẩu nói gì.”

Kiếp trước, cậu từng nghe qua có dị năng giả có thể hiểu ngôn ngữ động vật, đồng thời có khả năng khống chế động vật dị năng, đem sử dụng. Tại nơi con chó mới vừa chạy ra, hắn liền mơ hồ nhận thấy được một tia tinh thần lực yếu ớt. Vốn chỉ là muốn nhìn thử một chút, có thể cùng đối thoại với bên kia hay không, không nghĩ đến hiển nhiên thật sự thành công.

Đối phương tựa hồ trầm mặc một hồi, một lát sau truyền đến: “Cậu có thể tiến vào, nhưng bạn cậu thì phải chờ ở cửa.”

Từ Dương trầm mặc trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Được.”

Hai người nói xong liền cắt đứt liên lạc, Từ Dương quay đầu nhìn hai người Từ, Đàm, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Tôi và người ở bên trong nói chuyện được, hai người chờ ở cửa, tôi vào xem trước.”

Hai người đồng thời giật mình, Đàm Quỳnh Linh cau mày, muốn nói lại thôi nhìn Từ Dương. Từ Lâm cũng nhíu mày, vừa định mở miệng nói liền nhìn thấy ánh mắt kia của Từ Dương, lời vừa đến khóe miệng liền nuốt xuống bụng, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Hoàn chường 30.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui