Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Trước mạt thế, tuy rằng thành phố L kém hơn so với các thành phố lớn duyên hải khác, nhưng cũng là một tuyến thành phố tương đối phồn vinh giàu có. Thời gian mạt thế bao trùm, thành phố L kịp thời phản ứng, rất nhanh lập kế hoạch tạo ra một căn cứ an toàn, lập tức triệu tập quân nhân thành phố và tiếp nhận dị năng giả, do đó khiến căn cứ L là một trong những căn cứ quan trọng của quốc gia chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng mà không lâu sau khi mạt thế vừa mới mở màn, từng cái căn cứ liền lần lượt bị ngàn vạn tang thi đánh chiếm, cho nên, các cấp trên của căn cứ L không dám thư giản nửa phần. Cho dù quy hoạch của căn cứ L so với những căn cứ khác càng không dễ bị phá bỏ, nhưng cũng không có nghĩa căn cứ có thể hoàn toàn chống được cuộc tiến công của tang thi.

Thông qua một khoảng thời gian bảo trì gấp lại thông tin internet, hiện nay đã có thể đúng lúc tiếp nhận được tin mới nhất, cũng chính là bởi thông tin internet rất nhanh và tiện, các cấp trên ở đây cũng rất nhanh biết được, dạo gần đây, hầu như mỗi ngày đều có các căn cứ loại nhỏ bị tang thi phá hủy.

Dưới các dạng lo lắng đề phòng tình huống tại đây, sao cấp trên của căn cứ L có thể không lo lắng đây chứ. Huống chi hiện tại đã có rất nhiều tang thi trở nên rất mạnh, hơn nữa còn có thể xuất hiện tang thi trí tuệ khống chế cấp thấp, cấp trên cùng càng vì thế mà nôn nóng bất an.

Bất luận là xưa hay nay, lợi ích đều quá mức mê người, không ngoài suy đoán chút nào, những người này cũng đều lo nghĩ bất an, không khỏi lại toát ra một ít tâm tư khác. Dù sao, câu “Loạn thế sinh anh hùng” này cũng không phải là tùy tiện nói ra, tin tưởng dục vọng của con người có quyền lực dã tâm không thể không công lãng phí cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, từ đó mà nhường cơ hội này cho người khác.

Ở trên mấu chốt như vậy, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể mở rộng lực lượng của chính mình, nhưng khi bọn hắn rõ ràng thấy không ít người có thực lực giỏi, nhưng những người này rồi lại không có ở trong lòng bàn tay mình, cho dù là ai cũng đều sẽ cảm thấy lòng không thoải mái.

Cho nên, việc cấp bách là mượn hơi dị năng giả có thực lực hoặc là dong binh đoàn* này, lấy cái này làm lớn mạnh thực lực bên phe mình. Mà muốn mượn hơi dị năng giả có thực lực và tiểu đội dị năng hoặc dong binh đoàn này, hành động trước tiên là cần phải chuẩn bị điều tra tốt một phen. (*Dong binh đoàn: tên gọi khác là Lính đánh thuê: là những người tham gia vào một cuộc xung đột vũ trang nhưng không phải phục vụ cho một quốc gia hoặc một bên trong cuộc xung đột mà là những người hành nghề tự do không bị bó buộc và tham gia cho một bên để nhận lấy những lợi ích vật chất khi tham chiến.

Cũng không biết nên nói vận khí hôm nay của tiểu đội Hồng Nhật là tốt hay không tốt nữa, lúc uy áp dị năng không cách nào che giấu mà truyền ra khỏi phòng bọn họ, vừa vặn ở trong một tòa nhà khác có cấp trên đang phái tới người điều tra.

Lần này tốt rồi, nên biết hay không biết, đối phương đều đã biết tất cả. Tuy rằng đoàn người phản ứng kịp thời, nhưng cũng không thể che giấu được chuyện mới vừa xảy ra, trừ phi thời gian đảo ngược lại, tất cả lại một lặp lại một lần nữa, chỉ có điều đây là điều không thể nào.

Đáng ăn mừng chính là, từ lúc Hạ Duyên Phong có thể tự do xuất nhập không gian của Từ Dương, nếu dị năng hai người chuẩn bị đột phá, bọn họ đều sẽ chọn trốn vào không gian để lên cấp. Dù sao đẳng cấp dị năng của hai người bọn họ cách bọn Từ Lâm khá xa, tuy rằng thành viên tiểu đội nhìn đã quen, nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng đã tập mãi thành thói quen, đứng ở trên địa bàn người khác, mọi việc đầu phải cẩn thận thích hợp.

Nhưng mà, dù cho bọn họ đã cẩn thận hơn, nhưng có một số việc vẫn là không có biện pháp yếm đi. Giống như lúc này, không lâu sau khi bọn họ mới vừa ăn cơm trưa xong, nhân viên liên quan lúc trước Từ Dương nhắc tới đã không kịp chờ mà tìm tới cửa.

Bắt gặp được ánh mắt của người dẫn đầu nhìn như trầm tĩnh rất nhanh lóe lên vẻ kì quái, Ngô Thiên Hạo tiến lên mở cửa nhịn không được hoài nghi, kì thực những người này chắc đã sớm nghĩ muốn tới cửa tìm người rồi đi Chỉ là khi đó mới vừa gần đến thời gian dùng cơm trưa, lúc đó bọn họ qua thì không tốt, cho nên mới phải chờ không lâu qua buổi trưa liền lập tức chạy tới.

Đương nhiên, những ý nghĩ này đều chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, tình huống cụ thể như thế nào, cũng không phải do hắn nhận được. Chỉ có điều nhìn biểu tình của mấy người này, khẳng định kết quả cũng sẽ không sai quá nhiều.

Ngô Thiên Hạo không dấu vết nhìn thoáng qua người dẫn đầu mang quân hàm kia, sau đó im lặng đưa một ánh mắt hỏi Từ Dương, có đồng ý của cậu, lúc này mới mời người vào nhà. Lòng thầm nghĩ, nếu đối phương đã phái nhân vật như thế tự mình tìm tới cửa, mà mình lại tùy tiện đuổi người đi, trái lại có vẻ bọn họ có chút không phóng khoáng rồi.

Vì vậy, chờ mấy người kia vào phòng khách, tiểu đội không hẹn mà cùng nhìn về phía đội trưởng và đội phó, dưới loại tình huống vi diệu tại đây, cũng chỉ có đội trưởng đối đội trưởng, mới không bôi nhọ đối phương. Tuy rằng bọn họ cũng không để đối phương vào trong mắt, nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ, đây chính là danh ngôn chân lý mãi trường tồn.

Từ Dương và Tạ Thiên cũng không có thời gian đi quản đầu tiểu đội viên nghĩ như thế nào, mặc kệ nói làm sao, người tới là khách, đầu tiên hai người không kiêu không ngạo tự giới thiệu hai câu, đợi lúc đối phương đã giới thiệu xong, mới khách khí mời ngồi xuống, sau đó liền trầm mặc không nói chờ đối phương nói rõ ý đồ đến.

Ngồi đây cũng không có ai là kẻ ngốc, mặc dù không có cách hiểu hết ý đồ của đối phương thật rõ ràng, nhưng cũng biết những người này là vô sự bất đăng tam bảo điện*, mà hiện tại vào lúc này tới cửa, nghĩ cũng biết là bị chuyện buổi trưa đưa tới, vì e rằng là muốn mời bọn họ gia nhập vào quân đội hay là cùng nhận nhiệm vụ đây. (*Nguyên văn 无事不登三宝殿: Ý chỉ không có việc gì thì sẽ không đến cửa – Nguồn: Nhà mululu.wordpress.com

Mặc dù lòng đã mơ hồ hiểu đại khái, nhưng bọn Từ Dương vẫn lựa chọn trầm mặc, chờ đối phương đánh vỡ loại không khí đè nén này. Dù sao, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác gì đối với việc gia nhập quân đội, cho nên vẫn tạm thời không lên tiếng mới thích hợp, để tránh không cẩn thận lại nói sai, ngược lại khiến cho người khác đạt được mong muốn, bọn họ sợ nhất là cái loại phiền toái này.

Lần này tới có ba người, người dẫn đầu tên là Mạc Phi, một người đàn ông cao lớn hơn ba mươi, một thân khí chất kiên cường khiến cả người càng tăng lên vẻ nghiêm nghị chính khí, mới vừa ngồi xuống ghế, hắn liền nhìn không chớp mắt về phía Từ Dương, hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới nói rất thành ý: “Đội trưởng Từ, đội phó Tạ, không nói gạt các cậu, lần này chúng tôi tới, kì thật là có chút chuyện quan trọng muốn cùng bàn bạc với hai vị, không biết hay vị có thể dành một ít thời gian hay không?”

Trước khi ra cửa, hắn đã cẩn thận tìm đọc tư liệu của các thành viên trong tiểu đội Hồng Nhật, nhưng cũng bởi vì tỉ lệ dị năng của tiểu đội Hồng Nhật rất lớn, bọn họ cũng đã sớm âm thầm điều tra một phen. Cho dù hai người Từ Hạ đều chỉ mới đến căn cứ hai ngày, nhưng trong tay hắn vẫn tra được tư liệu mới, đáng tiếc chỉ là một ít tư liệu mới biểu hiện ra bên ngoài.

Lòng Mạc Phi rất rõ ràng, nhìn bề ngoài tiểu đội Hồng Nhật giống như là do mấy thanh niên thức tỉnh dị năng hợp thành một đội ngũ, nhưng khẳng định thực tế không đơn giản giống như vẻ bề ngoài như thế, chỉ xem ngày đó tiểu đội Hồng Nhật tạo ra ấn tượng đầu tiên cho bọn hắn, hắn liền tinh tường biết thực lực của bọn chọ chắc chắn không bình thường.

Mấy ngày trước, tư liệu nhân viên đăng kí viết rằng Từ đội trưởng và một đội viên khác là Hạ Duyên Phong làm xong nhiệm vụ với quân đội rồi cùng nhau vào thành, từ trong miệng đội hữu này nghe được một ít tin tức mới. Tuy rằng đều là một bộ phận thấy bên ngoài, nhưng hắn có thể đoán ra, thực lực hai người Từ Hạ có thể cao nhất trong tiểu đội.

Giờ đây, từ lúc hắn bắt đầu đi vào phòng khách, thái độ liền cực kì đoan chính, lời nói và hành động mỗi câu đều mang mười phần thành ý. Lăn lộn trong quân đội đã lâu, một khi đụng phải người còn mạnh hơn bản thân, đa số đều nhịn không được tiến lên cùng đối phương đấu một hai. Nhưng cũng bởi vì tính tình ngay thẳng sảng khoái của bọn họ, nhìn sơ sơ đã thấy sâu xa hơn người khác.

Hiện nay đã không còn là thời đại hòa bình người người bình đẳng như trước, thời đại hỗn loạn sinh ra, không đầu không đuôi khiêu chiến đối phương, không thể nghi ngờ là một loại điếc không sợ súng. Vì vậy mặc dù Mạc Phi có lòng muốn cùng tỉ thí với Từ Dương và Hạ Duyên Phong một phen, nhưng cũng hiểu rõ chuyện gì quan trọng hơn, không thể làm gì khác hơn là đè ý nghĩ này xuống, lặng lẽ chờ đối phương trả lời.

Từ Dương bất động thanh sắc thu hết biểu tình của mấy người Mạc Phi vào trong mắt, sau đó im lặng cùng trao đổi với Tạ Thiên, lúc này nhạt nhàn mở miệng nói: “Nếu như đội trưởng Mạc không ngại khi các đội viên của tiểu đội chúng tôi cùng nghe, đội trưởng Mạc có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”

Rất rõ ràng, những lời này của Từ Dương thể hiện ý tứ vô cùng đơn giản, cậu cũng không ngại tiểu đội cùng nghe. Mà nếu đội trưởng Mạc ngại nói, vậy thì liền rời khỏi đây. Nhưng mà, nói không chừng hành động này sẽ cho mọi người miên man bất định, về phần mọi người nghĩ như thế nào, vậy thì không phải bọn họ cũng có thể quản được.

Mạc Phi nhìn cậu một cái thật sâu, giống như đang cân nhắc gì đó, sau đó trầm giọng nói: “Đội trưởng Từ, tôi nghĩ cậu cũng biết gần đây có không ít căn cứ bị tang thi đánh chiếm, vì để cho căn cứ L có thể an toàn hơn, quân nhân của quân đội chúng tôi vẫn luôn rất nỗ lực tăng cường thực lực của bản thân. Nhưng số lượng và thực lực của tang thi, đều không phải là quân đội chúng tôi có thể ngăn cản được. Cho nên quân đội vẫn luôn cố gắng, mong muốn có thêm nhiều người sống sót gia nhập vào tiểu đội, từ đó tăng thêm một phần lực lượng cho căn cứ.”

Nói tới chỗ này khẽ dừng một chút, Mạc Phi bất động thanh sắc quan sát biểu tình mấy người Từ Dương, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ biểu tình nào, trong lúc nhất thời đoán không ra bọn họ đang nghĩ như thế nào, hắn liền hạ cân nhắc, cuối cùng vẫn tiếp tục nói.

Cho đến khi Mạc Phi nói hết ý đồ quan trọng ra, ngoại trừ anh em Quý gia và Đàm Quỳnh Linh hơi có chút thay đổi nét mặt, còn lại mấy người Từ Dương vẫn bình tĩnh trước sau như một. Nhìn mấy người vẫn yên lặng nghe nhiều như vậy, Mạc Phi chợt có loại ảo giác mình đã phí lời.

Mặc dù lòng đã có kết quả, cũng không đợi được chính miệng bọn họ nói ra, hắn vẫn ôm một tâm tình mong muốn, có thể trong bọn họ có người cũng có cảm xúc, chỉ là do thói quen lạnh lùng, cho nên mới không thay đổi tâm tình mà thôi. Thật tiếc, mong muốn của hắn vẫn rơi vào khoảng không.

Từ Dương lơ là đánh rơi mong muốn trong mắt hắn, tỉnh táo mà quyết đoán nói: “Đội trưởng Mạc, xin cho tôi nói tiếng xin lỗi, chắc anh cũng đã điều tra qua tình hình của tiểu đội chúng tôi, chúng tôi không muốn rơi vào trong những chuyện phức tạp. Chỉ có điều, nếu như các anh có chuyện cần giúp một tay, chỉ cần có thể, chúng tôi sẽ tận lực hỗ trợ.”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui