Mạt Thế Trọng Sinh Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay


"A.."
Một tiếng hét tê tâm liệt phế thống khổ kêu lên, làm người ta nghe ra một tia tuyệt vọng.
Ba năm trước đây toàn thế giới đều bị virus tang thi cảm nhiễm.
Thời điểm hiện tại, nhân loại còn tồn tại chỉ dưới một phần ba so với ban đầu, cuộc sống không hề an ổn, bởi vì tang thi quá nhều, chúng nó tùy thời tấn công nhân loại, làm cho số lượng nhân loại giảm đi rất nhanh.
Nghe thấy không, lại mọt người nữa bị đàn tang thi tấn công.
Cố Cửu bị đàn tang thi bao phủ, trừ bỏ lúc đầu thân thể bị tang thi cắn xé mà sinh ra đau đớn, hét lên một tiếng đầy thống khổ, lúc sau vẫn luôn cắn chặt răng thừa nhận đau đớn.
Cô hận..
Nhìn chiếc xe đang dần chạy xa, Cố Cửu tuyệt vọng hai mắt mang theo hận ý.
Trên xe chính là người nhà cùng với người yêu của cô.
Cứ như vậy đem cô đẩy vào đàn tang thi, chỉ vì cô đã không còn giá trị lợi dụng đối với họ.


Thân thể của cô không ngường bị gặm cắn, bị tang thi từng ngụm từng ngụm cắn xé ăn mất.
Cô hối hận, thật sự hối hận.
Lúc trước cô không nên mềm lòng, không nên tin tưởng cha mẹ bất công, cô em gái luôn có địch ý với mình, bằng không cũng sẻ không lưu lạc đến nước này.
Cô là song hệ dị năng hiếm gặp, lại lưu lạc đến nước này, là do cô quá ngốc, quá ngây thơ..
Nếu có kiếp sau..
Nếu có kiếp sau, cô tuyệt đối sẻ thay đổi vận mệnh của mình.
Bởi vì dị năng bị phế bỏ, Cố Cửu bị đán tang thi cắn xé nuốt sống.
Nhìn lên bầu trời u ám, cô nhắm hai mắt lại không cam lòng..
~~~~~~
"Linh linh linh.."
Tại thời điểm lần nữa Cố Cửu mở mắt, là do bị tiếng chuông di động đánh thức.
Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn hết một lượt khung cảnh xung quanh.
Tiếng chuông di động vẫn đang kêu, bất quá một lát sau liền yên tĩnh lại.
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc mà lại lạ lẵm, làm cho hai mắt của Cố Cửu tràn đầy cảnh giác và không tin tưởng.
Nơi này..
Nơi này rõ ràng chính là lúc trước mạt thế, công ty cung cấp cho cô nhà ở a.
Cố Cửu không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.
Tại thời điểm cô bị tang thi gặm cắn, cảm giác đau đớn từ cơ thể còn lưu lại trong trí nhớ của cô.

Đau như vậy và tuyệt vọng như vậy.

Ở thời điểm virus bùng nổ ba năm kia, cô vì Cố gia làm trâu làm ngựa, kia tất cả đều không thể là giả.
Cố Cửu cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Nghĩ đến tang thi cao cấp có thể làm cho con người sinh ra ảo giác, mà mộng tưởng lớn nhất của cô là trở lại quá khứ, trở lại thời điểm mạt thế chưa bùng nổ.
Lúc này xung quanh hoàn cảnh quen thuộc, cô không thể không nâng
Cố Cửu từ trên giường ngồi dậy, cử động thân thể, nhìn xung quanh cảnh giác, cô vớn cánh tay trắng nõn, dùng lực rất lớn, vun tay xuống.
"Tê.."
Đau, cô cảm giác được đau.
Cô thật sự đã trở lại thời điểm trước mạt thế bùng nổ, thật sự trở về quá khứ.
Cố Cửu xuống giường nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh.

Cón có dưới lầu, ở trên đường những tiếng xe cộ chói tai.

Trong không khí sạch sẻ, bên ngaoif nahs mặt trời chiếu rọi, tất cả đều này làm Cố Cửu xác nhận cô đã thật sự rở lại.
"Linh linh linh.."

Tiếng chuông di động lại một lần nữa vang lên.
Cố Cửu nghe thấy tiếng chuông di động van lên, lúc này mới có cảm giác thật thân thiết.
Ở thời điểm mạt thế bùng nổ, điện nước bị cúp, internet cũng bị tê liệt.
Thế giới lâm rơi vào một mảng đen tối, không còn nghe thấy được những âm thanh dễ nghe như vậy nữa.
Cố Cửu trực tiếp cầm lấy di động, nhìn tên trên màn hình là tổng giám đốc của cô gọi tới, Cố Cửu nhăn lại đôi mài liễu mi cong.
Bất quá động tác trên tay không ngừng, cô đem điện thoại đã được kết nối tới bên tai.
"Cố Cửu, hôm nay có người từ tổng công ty phái tới, cô hiện tại đang ở đâu, tranh thủ thời gian chạy tới đây, tôi trước dẫn người đi tới đại sảnh, cô nhanh lên tới đây."
Trong điện thoại giọng nữ mang theo gấp gáp, xung quanh còn có am thanh ồn ào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận