Cố Cửu nghe tất cả những gì hắn nói, những chuyện xảy ra sau đó không cần đối phương nói cô cũng biết.
Chỉ là không nghĩ tới tên Đàm Sơn mà cô giết lại có chút lai lịch.
Thiếu niên nói Đàm Sơn có một người anh trai, đi theo bên người tiến sĩ ở viện nghiên cứu Bác Ái làm việc vặt, chắc là một nhân vật rất lợi hại đi.
Cố Cửu đối với chuyện này khịt mũi coi thường, có lợi hơn nữa thì cũng như vậy mà thôi, khi mạt thế vừa đến bọn họ cũng sẽ gặp khó khăn trong thời loạn lạc.
Chỉ là không nghĩ tới, ở một thành phố lớn như vậy còn có người to gan lớn mật dám làm những chuyện như vậy.
Có thể thấy được viện nghiên cứu Bác Ái không hề đơn giản a, có người chống lưng rất lợi hại.
Thời điểm thiếu niên ở trước mặt Đàm Thanh, anh trai của Đàm sơn, hai mắt đều mang theo sợ hãi.
Bởi vì Đàm Thanh này ở viện nghiên cứu Bác Ái nổi tiếng là có thủ đoạn tàn nhẫn, đối với người không chịu phối hợp, rơi vào trong tay của hắn tất cả đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Cửu có thể nhìn ra được thiếu niên sợ hãi, xem ra lúc trước ở trong tay Đàm Thanh đã chịu không ít đau khổ.
Thiếu niên nói xong vẫn luôn cúi đầu đứng trong phòng, không hề nói thêm cái gì nữa.
Cố Cửu vẫn ngồi trên ghế dựa, hai mắt cô mang theo rối rắm, ngón tay vẫn luôn gõ lên mặt bàn, đây chính là hành động vô thức khi cô đang suy nghĩ quyết định một việc gì đó.
Sau một lúc lâu Cố Cửu mới mở miệng nói chuyện: "Cậu đi đi.
"
Thiếu niên nghe Cố Cửu nói vậy hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hắn hơi hơi hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
"Rầm.
.
"
Chỉ thấy hắn khụy hai chân quỳ gối trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Cố Cửu với ánh mắt cầu xin.
"Tôi muốn lại ở bên cạnh cô, tôi nhận cô làm chủ nhân.
"
Cố Cửu nhìn động tác của thiếu niên, trong ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng.
Đối với hành động của thiếu niên cô kinh ngạc một chút, hoặc căn bản mà nói cô không hề để bụng chuyện này.
Cô dừng gõ tay lên mặt bàn, đứng lên đi tới chỗ thiếu niên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Tôi sẽ không thu cậu ở bên cạnh mình, bất quá tôi có thể cho cậu một nơi tốt để đi".
Ánh mắt thiếu niên mang theo hy vọng nghe vậy liền ảm đạm xuống.
Kỳ thật Cố Cửu tưởng tượng một chút là có thể hiểu rõ vì sao thiếu niên lại kiên trì ở lại bên cạnh cô.
Không phải là bởi vì lúc này chỉ có thể ở bên cạnh cô thôi, mà còn bởi vì cô đã cứu đối phương một mạng.
Nếu chỉ là một con sói, nói không chừng cô sẽ lưu lại bên cạnh, dù sao động vật so với con người càng trung thành hơn nhiều.
Đáng tiếc thiếu niên không thể duy trì hình dáng của một con sói nữa, vậy nên cô không thể giữ hắn lại bên cạnh được.
Cố Cửu nói với thiếu niên xong, xoay người đi về hướng phòng ngủ.
Thiếu niên nhìn thân ảnh của cô biến mất, trong lòng khẳng định là có thất vọng, nhưng hắn cũng biết không có khả năng khiến một người nội tâm lạnh lùng như Cố Cửu có thể dễ dàng chấp nhận hắn.
Những hắn sẽ không từ bỏ, hắn nhất định sẽ nỗ lực để được ở lại bên cạnh cô.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất đứng lên, hắn lúc này không còn là sói nữa, cho nên cũng không cần phải nằm trên tấm thảm ở phòng khách nữa.
Thiếu niên đi tới nằm trên sô pha, nghĩ phải làm như thế nào mới có thể được Cố Cửu giữ lại bên cạnh.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra, Cố Cửu đi ra phòng khách nhìn thiếu niên.
"Đúng rồi, hôm nay cậu làm thế nào tìm được những cục đá đó từ giữa sườn núi?"
Thiếu niên nghe Cố Cửu hỏi, hai mắt hiện lên tia hoang man, hình như còn chút không tỉnh táo.
Cố Cửu thấy vậy nói lại lần nữa: "Chính là những cục đá bên trong có ngọc thạch.
"
Thiếu niên nghe vậy dường như nhớ tới những chuyện trải qua lúc chiều, "Bởi vì khúc xạ của ánh sáng mặt trời, tôi có thể nhìn được rất xa, đúng lúc lại thấy được những cục đá đó phát ra ánh sáng, cùng với cô từ lúc lên núi liên tục nhìn đông ngó tây, giống như đang tìm cái gì đó, cho nên nghĩ rằng nơi đó có thể có đồ vật mà cô muốn tìm.
"
Cố Cửu nghe xong, nhìn về phía hắn ánh mắt có chút phức tạp, bất quá cũng không có nói thêm cái gì liền xoay người trở về phòng ngủ.
.