Mạt Thế Trong Sinh Thời Kỳ Diệt Vong FULL


Xe việt dã sau một ngày trời cũng đã về tới cửa căn cứ, mọi người xuống xe đưa những đồ vật thu thập được giao nộp lại cho nhân viên.

Xong xuôi họ về nhà tắm rửa, ăn uống no say, Hứa Khải hiện giờ không có ở đây.

Nên mọi người cũng có chút tiếc nuối, họ ngồi bàn bạc với nhau
"Mọi người thấy tên Chu Minh đó như thế nào?-Giai Kỳ
"Có lẽ cậu ta đã thay đổi"-Tử Khiết
"Tôi nghĩ rằng cậu ta dù có làm bao nhiêu chuyện xấu cũng không bao giờ hại tới Hứa Khải"-Văn Phong
"Tình yêu là một thứ gì đó thật mù quáng"-Như Yến
"Cháu nghĩ chúng ta thử tìm hiểu một chút, chắc lại có khuất mắt trong này"-Vu Thần
"Con sẽ ổn chứ?"-Nhiên Kỳ
"Có gì mà không ôm chứ baba, chỉ là hơi buồn chút thôi.

Nhưng baba à ai rồi cũng thay đổi, họ đều có con đường riêng phải đi.


Chúng ta không thay đổi được điều gì đâu"-Vu Thần
"Tốt, không hổ là con của ta"-Á Hiên
Mọi người lại một lần nữa khui hết mấy lon bia ra uống cho khuây khỏa, không lâu sau bọn họ lăn đùng ra đất.

Chật uống cho lắm say hết lượt rồi, bọn họ dìu nhau chập chững đi về phòng.

Tối hôm đó, Hứa Khải có quay về nhưng vì mọi người do lượng cồn cao nên đã ngủ hết.

Hứa Khải bước vào phòng của Vu Thần vì thấy cửa phòng không khoá, tay sờ nhẹ lên mái tóc mềm kia.

Thật sự là có chút luyến tiếc hay chỉ nhất thời cảm thấy đứa bé này đặc biệt, chả ai biết được
{Tui cũng không biết nha, sau này từ từ tìm hiểu thôi}
Còn đứa bé họ đưa về đang ngủ ngon trong nhà gỗ, Vu Thần đã địch thân cho bé uống sữa, dường như cậu nhóc này vô cùng thích Vu Thần.

Thằng bé cứ cười toe toét khi được cậu ẫm, chà có một đứa em trai dễ thương như vậy cũng vui nhỉ? Đứa bé này sau một hồi bàn bạc của mọi người, họn họ quyết định đặc tên cho bé Bạch Vọng.

Bạch gần nghĩ với trắng, Vọng là trong từ Hi Vọng.

Và từ đó Bạch Vọng là thành viên mới của tổ đội, do bọn họ không muốn giao bé cho đám người ở căn cứ.

Chuyện này rất nguy hiểm với bé, với lại họ còn chưa chắc chắn bé có biến thành tang thi không?.

Tại sao lại biến thành tang thi à, vì bé đã ở trong bệnh viện đó mấy tháng liền theo sổ sách ghi chép lại.

Thì ba mẹ của bé đưa bé đi tái khám, do họ bận bụi chăm lo bệnh tình cứ hỡ là ốm của con trai nên đến tên còn chưa đặt, giấy khai sinh đang chuẩn bị làm thì lại gặp trục trặc
{Ok tui thấy hơi vô lý mà kệ đi }
Hứa Khải rời đi ngay sau đó, trong căn phòng không lớn cũng không nhỏ, Vu Thần lặng lẽ rơi nước mắt.


Nhưng Thần Thần biết là bọn họ đơn giản chỉ là chú-cháu.

Dẹp loạn đám suy nghĩ hỗn độn, Vu Thần đánh một giấc sâu.

Từ lúc đó cả đem qua Hứa Khải ngủ lại chỗ của Chu Minh, vì cậu ta không yên tâm.

Cậu ta nói cậu ta lo sợ điều gì đó, có thật là như vậy.

Hứa Khải xoa đầu trấn an Chu Minh, hai người cùng nhau nằm xuống giường và ngủ.
Khuya hôm đó, Hứa Khải bất chợt tỉnh dậy, sờ sờ bên cạnh không thấy Chu Minh đâu.

Bèn vội bật dậy đi tìm.

chạy xuống con hẻm gần nhà Hứa Khải liền dừng lại nút qua một bên, tiếng một người đàn ông hung tợn và tiếng nói yếu ớt của một cậu bé vang lên trong góc tối
"Mày mau làm theo kế hoạch đi"
"Tôi đã nói là không mà, tôi không muốn trở thành quân cờ của bất kỳ ai nữa.

Tôi không muốn bị lợi dụng nữa"
"Mày nghĩ hiện giờ mày nói dừng là dừng à, kế hoạch cũng được một nửa rồi, chỉ cần lần cuối này nữa thôi.


Tao đảm bảo không đụng tên thằng kia với đám người ở căn cứ B"
"Tôi không làm"
"Con mịa nó lo mà nghe lời tao, không coi trừng án mạng xảy ra"
Hắn ta biến mất trong bóng đêm, Chu Minh ngã xuống dựa hẳn vào tường.

Hứa Khải thấy vậy đi tới ngồi xuống, đối diện với Chu Minh ôm chầm cậu ta vào lòng.

Cậu ta cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mà khóc nấc lên, Hứa Khải nhẹ giọng an ủi
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi"
"Hức hức"
Nói là ngủ ngon tới sáng nhưng Vu Thần lại không ngủ được bèn đi dạo nhưng lại chẳng hiểu nổi bản thân lại đi tới căn cứ B, còn thấy một cảnh rất đẹp.

Chà Vu Thần nên quay về ngủ lại thôi, đêm này thật dài, đi một mình ngoài đường như vậy thật nguy hiểm??.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận