Hoắc Hành nghe một tràng câu chuyện của Thời Mộng biểu cảm của anh là sững sờ.
Nếu bảo anh nghe người ngoài nói là sắp tận thế, anh sẽ khịt mũi khinh thường.
Trên mạng xã hội thỉnh thoảng lại rầm rộ lên mấy bài đăng tận thế đến, thiên tai hay zombie sắp trỗi dậy.
Nhưng bây giờ bé con của anh lại nghiêm túc kể câu chuyện này, lần đầu tiên cô nói với anh dài như vậy mà không phải lời cự tuyệt phản kháng.
Chỉ cần vậy thôi là Hoắc Hành đã gật đầu tán đồng tỏ vẻ tin tưởng rồi.
"Anh không tin đúng không?" Thời Mộng liếc mắt là biết anh không tin lời cô.
Hừ!! Đàn ông chỉ biết nói ngon nói ngọt.
"Không, tin chứ, đều tin hết" ánh mắt Hoắc Hành ánh lên nét cười, giọng điệu yêu chiều mà kéo eo cô sát lại gần thêm.
Thời Mộng khịt mũi khinh thường
"Nhìn đây"
Thời Mộng ra hiệu Hoắc Hành nhìn vào tay mình, cô vận dụng dị năng ngưng tụ thành một quả cầu băng giống ngày hôm qua, hôm nay cô thuần thục hơn nên quả cầu to hơn hôm qua.
Đồng tử anh co rút chứng kiến cảnh tượng trước mắt, bằng mắt thường nhìn thấy trên bàn tay nhỏ bé dần tạo ra quả cầu bằng to hơn bàn tay.
Nếu những lời Thời Mộng nói là thật, thế giới này!
Hoắc Hành nhắm mắt lại, rút đi những suy tính trong lòng lại.
Do vừa vận động kịch liệt cơ thể Thời Mộng không còn sức, cầm quả cầu băng trên tay cũng khó khăn, cô vội ném quả cầu về vào góc tường.
Quay phắt lại nhìn chăm chú vào Hoắc Hành, đôi mắt hồ ly đắc ý như đang nói
"Tôi lợi hại chưa?! Lợi hại chưa?!".
"Ừ" Hoắc Hành nhìn biểu cảm của cô mà buồn cười yêu chiều vuốt ve đầu.
Ơ? Ừ là sao?
Ủa alo?
"Bộ anh không còn điều gì để nói à?" Niềm vui của Thời Mộng tắt ngúm, biểu cảm của Hoắc Hành nằm ngoài mong đợi của cô.
Cô muốn nhìn thấy vẻ ngạc nhiên há hốc mồm mà đa số họ sẽ biểu đạt khi làn đầu thấy dị năng.
Ừm!! Đúng rồi.
Há hốc mồm trợn tròn mắt mới là bình thường.
Chứ không phải như ai kia mang vẻ điềm nhiên ừ một tiếng.
Lại còn xoa đầu cô như khen ngợi nữa chứ!!
Mặc dù cô thích! khụ khụ!!