"Á!! Không.
.
a.
.
chết mất" Bụng dưới căng chướng khó chịu, côn thịt thúc mạnh vào tử cung khiến cô vừa đau vừa sướng.
"Hah!! Bé cưng siết chặt quá, thèm ăn vậy sao? Anh đút tinh dịch cho bé ăn nhé!" Hoắc Hành nở nụ cười trêu trọc, cảm giác côn thịt đang được bao trong hoa huyệt mềm mại ấm áp, làm cho từng thớ cơ trong cơ thể Hoắc Hành đều run cả lên.
Tư thế nữ trên nam dưới này côn thịt đâm vào sâu hơn mọi lần, cửa tử cung của Thời Mộng vừa đau nhức vừa sướng.
Phần bụng dưới hơi gồ lên phác họa hình dạng thứ vũ khí kia.
Cô xụi lơ phải bám hay tay chống lên lồng ngực của Hoắc Hành mới không ngã xuống.
Thời Mộng còn cảm nhận được từng đường gân mạch đập đang nhảy của thứ kia, bên dưới ngứa ngáy lại trào ra dâm thủy, ướt sũng bộ lông đang cọ sát âm vật, thật muốn nhấp mạnh thêm!
"Muốn.
.
a" Thời Mộng ngước đôi mắt đáng thương nhìn Hoắc Hành.
"Từ từ, ăn sáng đã" Hoắc Hành vẻ mặt thong dong cầm lấy bữa sáng trên tủ để cạnh giường bên cạnh, nếu không phải cô nhận ra yết hầu tên này đang lăn lên lăn xuống, cùng với mồ hôi đang chảy trên trán thì thật hoài nghi tên này hôm nay bị chập mạch , không giống mọi hôm đè cô ra hận không thể xé xác cô ra mà gặm nhấm.
Từng miếng từng miếng đút cho Thời Mộng ăn, bản thân lại không động đến một miếng nào.
Với Thời Mộng đây là bữa ăn khó nuốt nhất từ trước tới giờ, không phải thức ăn khó ăn mà cô không cách nào làm ngơ đi thứ vật sống đang nằm trong thân thể mình được.
"A.
.
a! ưm"
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu càng ngày càng lớn, Thời Mộng vừa nuốt xong được miếng thức ăn trong miệng, vòng eo lập tức vặn vẹo ma sát nhẹ với côn thịt, đám lông rậm rạp dưới háng anh cọ xát khiến cơ thể Thời Mộng run lên, vặn vẹo thân thể muốn rút ra.
Hoắc Hành đỏ mắt nhìn người con gái đang vặn eo nhấp lên nhấp xuống, cô nở rộ dưới bàn tay anh như một đóa anh túc, dụ dỗ mọi tên đàn ông hít vào rồi mê đắm nghiện ngập.
"Shit!! Đây là em chọn"