Thời điểm cô xuất phát đến chợ bán sỉ đã gần trưa, nơi này tấp nập nhất là vào đêm hoặc rạng sáng, vô số người đến chợ bán sỉ để nhập hàng về để kinh doanh.
Hiện giờ đường phố hai bên khu chợ thưa thớt người qua đường.
Hoắc Hành đã ra lệnh cho người chuẩn bị xe tải từ trước, đồng thời thuê một nhà kho rộng lớn ở gần đây để che mắt người ngoài.
Còn bản thân mình xuống xe, nhận lấy chìa khóa xe tải từ thuộc hạ, cho mọi người về hết rồi mới cùng Thời Mộng sóng vai ghé vào cửa hàng bán gạo đầu tiên.
Thời Mộng không chút do dự mua hết số lương thực có trong cửa hàng, phải gọi là vét sạch khiến chủ cửa hàng há hốc mồm, ban đầu còn nghi ngờ lừa đảo nhưng lúc sau khi thấy Hoắc Hành đưa ra chiếc thẻ đen quyền lực thì vội vàng xum xuê nịnh nọt.
Hừ !! Đúng là có tiền mời tiên cũng được, chả giống như trong các quyển tiểu thuyết tận thế, nữ chính phải nghĩ 7749 lí do cho qua mặt để mua số lượng lớn vật tư.
Còn cô chỉ cần bảo lấy hết cả cửa hàng, đến lúc quẹt thẻ cũng chả ai nói hay hỏi câu nào.
Hoặc cũng có thể tại khuôn mặt như sát thần đằng sau lưng cô, con gấu bự to với vết sẹo đáng sợ trên mặt, ai trông thấy cũng không dám nói câu gì.
Chủ cửa hàng trực tiếp người vận chuyển gạo và lương thực khác lên xe tải, còn thừa lại thì vận chuyển qua nhà kho bên kia.
Thời Mộng cũng đặt số lượng lớn gạo và lương thực có trong cửa hàng tính theo tấn cứ 15 hàng tháng phải chuyển đến nhà kho.
Hoắc Hành chở cô một vòng quanh cách xa khu chợ để cô thu hết đồ vào không gian.
Tiếp đến là cửa hàng rau củ quả, rau xanh không thể nào thiếu được.
Các căn cứ trong tương lai được thành lập đã quy tụ mọi nhà nghiên cứu nhằm đẩy nhanh tiến trình thanh lọc đất và trồng lại rau xanh trước khí hậu khắc nghiệt.
Mà có thành công thì thịt và rau dần trở thành thứ xa xỉ phẩm chỉ được lưu hành trong giới nhà giàu và giới cầm quyền.
Cơ thể không có rau xanh là trải nghiệm đau đớn nhất, mỗi khi nhớ lại Thời mộng rùng mình xoa xoa cẳng tay.