Chủ cửa hàng rau củ cũng không nói gì sau khi Thời Mộng mua hết toàn bộ mặt hàng trong cửa hàng.
Ban đầu ông chú trung niên chủ cửa hàng thấy Hoắc Hành bước vào mà sợ hãi tí đái ra quần thì làm gì có hơi sức đâu mà tỏ vẻ thắc mắc.
Nhìn tấm thẻ đen bóng loáng kia đủ biết đây lại là sở thích quái dị của các cậu ấm cô chiêu giới nhà giàu đây.
Thời Mộng không biết những suy nghĩ của ông chủ cửa hàng, cô đặt số lượng lớn rau củ định kì vài ba ngày lại giao đến địa điểm cô thông báo sau.
Trước khi bước vào cửa hàng,cô đã nài nỉ thuyết phục tốn nước bọt để Hoắc Hành cho thuê một nhà kho dưới chân sườn núi.
Vài ba ngày cô sẽ xuống đó thu hết vật tư vào trong không gian.
Chứ rau củ mà 15 hàng tháng mới thu vào thì chỉ còn lại rau hỏng mà ăn thôi!!
Xem ra có vẻ Hoắc Hành vẫn chưa yên tâm về cô cho lắm.
Nghĩ đến mà Thời Mộng tức, quay sang cáu kỉnh véo cái vào tay ai kia.
Anh ta đau không thì không biết nhưng ngón tay cô véo lại đau nhức QAQ
Thời Mộng đi với Hoắc Hành một chuyến vòng quanh đây cứ 30 phút lại quay lại,ghé sang cửa hàng mới.
Tiếp đến của bọn họ là cửa hàng gia vị, nơi này chuyên cung cấp gia cho các cửa hàng nhà hàng trong toàn bộ thành phố.
Thời Mộng nhìn đống gia vị bày đủ mọi màu sắc trên kệ mà hoa mắt chóng mặt.
Lấy tất!! Mấy tháng nữa cô sẽ lại bổ sung thêm 1 lần.
Chỉ với số muối thôi đã đủ cô và Hoắc Hành ăn mặn chết khát đến hết đời.
Thời Mộng như con hamster thu, thu, thu không dừng bước chân, Hoắc Hành thì cả buổi đều đi theo cô không than vãn lấy một câu khiến hảo cảm của Thời Mộng tăng vọt.
Nếu không có cái tính điên điên khùng khùng thì Hoắc Hành đích thực là người bạn trai mà ai ai cũng muốn.
Khi đi ngang qua quầy bán bánh nướng, mùi hương của bánh khiến bước chân Thời Mộng ngừng lại.
Giây tiếp theo cô đã vọt về phía quầy bán bánh, nhưng đằng sau lại có một cỗ lực kéo cổ áo giữ cô lại.
Hu hu!!
"Hoắc Hành~!! Một miếng thôi a" Thời Mộng ngước đôi mắt long lanh, mếu máo cầu xin