Bọn họ đều là tâm phúc bên cạnh Hoắc Hành.
Đều từng được anh cứu sống trong khoảnh khắc cận kề cái chết.
Người đang ngồi trên sofa đơn tên Doãn Kỳ, người văn nhã tuấn tú tên Triệu Viễn, người đô con lạnh lùng đang dựa vào tủ sách là Triệu Dũng.
Triệu Viễn và Triệu Dũng là hai anh em song sinh, vậy mà họ lại khác nhau một trời một vực, từ ngoại hình đều một nhu một cương, một gầy một to.
Triệu Viễn luôn dựa vào vẻ bề ngoài nhã nhặn của mình để mê hoặc đối phương thả lỏng canh giác nhưng anh lại là người giảo hoạt như hồ ly.
Triệu Dũng lại có hình thể to con, cơ bắp cuồn cuộn giống Hoắc Hành, ít nói nhưng nếu tiếp xúc lâu dài sẽ biết anh chỉ biết sử dụng nắm đấm chứ ăn nói thì kém vô cùng tận.
Vì để tránh trường hợp Triệu Dũng bị bắt nạt, anh trai Triệu Viễn đã bảo em trai mình hãy cư xử lạnh lùng ít nói, người ta ắt sẽ kiêng dè những kẻ khó nắm bắt.
Doãn Kỳ lại là người cợt nhả nhất trong nhóm, nhưng anh lại là người có tình có nghĩa nhất, không gì sánh bằng tình anh em chí cốt.
Đây là lí do tại sao Doãn Kỳ không thích Thời Mộng, cô có thể không biết đến sự tồn tại của bọn anh nhưng bọn anh lại biết rất rõ về cô, đặc biệt là Doãn Kỳ.
Anh là người phụ trách việc theo dõi báo cáo lại tình hình của cô cho Hoắc Hành.
Nhìn đồng đội anh em mình vô số lần bán sống bán chết chỉ vì muốn có được người phụ nữ này.
Thậm chí khi đó cô còn chưa phải phụ nữ nữa !! Hắn phải công nhận cô đẹp, vẻ đẹp có một không hai, nhưng hoàn toàn không đáng là gì cho những khó khăn Hoắc Hành đã trải qua.
Doãn Kỳ, Triệu Dũng, Triệu Viễn đều là cô nhi không tra không mẹ, được Hoắc Hành cứu trong vụ thảm sát một ngôi làng ven biên giới nơi họ sinh sống bởi quân đội bang phái vùng tam giác vàng.
Khi đó anh cần tâm phúc theo cùng để mở rộng bành chướng thế lực của mình, anh cứu ba người họ, giúp họ trả thù.
Vì mang ơn nên họ dùng lời thề máu mà các cụ trong làng truyền lại, thề trung thành không bao giờ phản bội lại Hoắc Hành.