"Vào chính sự" Hoắc Hành lạnh lùng nói, đôi chân sải bước về phía bàn làm việc.
Lúc này mọi người mới nghiêm túc báo cáo phần việc của mình.
"Em đã cho người điều tra bên phía viện khí tượng thủy văn, hoàn toàn không có một chút tiếng gió nào" Triệu Viễn nói.
Mấy ngày trước đốt nhiên Hoắc Hành giao cho bọn họ đủ mọi chỉ thị lạ lùng.
Giao cho Triệu Viễn để ý phía bên quân đội và viện khí tượng thủy văn, nếu có tiếng gió nào báo cáo ngay.
Đồng thời ra lệnh cho Doãn Kỳ tháng sau bán hết sản nghiệp trên tay đi.
Chuyển thành 1 ít tiền mặt, còn lại là vàng, súng, vũ khí nóng.
Còn Triệu Dũng được lệnh chuẩn bị chuyển giao quyền lực cho thuộc hạ cấp dưới, đang dần bồi dưỡng họ để anh rút lui về.
Một loạt yêu cầu khiến bọn họ há hốc mồm, suýt vì lo lắng quá mà vác Hoắc Hành ra bệnh viện khám não.
Bọn họ trăm triệu lần không thể lí giải lý do tại sao Hoắc Hành lại từ bỏ hết sản nghiệp của mình chỉ trong chốt lát như vậy.
Hoắc Hành biết mọi người đang nghĩ gì.
Nếu không phải Thời Mộng cho anh thấy không gian và dị năng của mình, có đánh chết anh sẽ không tin thế giới này đang đi đến ngày tàn.
Hoắc Hành thuật lại câu chuyện của Thời Mộng cho họ nghe, nhưng anh không đề cập đến ai nói.
Ba người họ đều tin tưởng tuyệt đối vào Hoắc Hành, dù nghi hoặc nhưng sẽ không nói.
Nếu điều anh đã quyết thì chứ tỏ anh đã nghĩ đến tiền căn hậu quả trước rồi mới ra lệnh cho họ.
"Anh em trong bang đều đang hoang mang chuyện bang phái tan rã, một số phe phái nhỏ đối lập với chúng ta cũng đã nghe được chút tiếng gió về việc đại ca chọn chuyển giao quyền lực, em đã cho người xử lý" Triệu Dũng báo cáo.
"Ừ, làm tốt lắm!" Hoắc Hành ừ tỏ vẻ đã biết, không quên khen ngợi hắn.
Câu khen ngợi khiến tai Triệu Dũng đỏ bừng, tay giơ lên cào cào sau gáy.
Ánh mắt Triệu Viễn ánh lên ý cười nhạo em trai mình.
Nếu không có người anh trai là hắn thì thằng em này có khi bị lừa bán đi còn đếm tiền cho người ta được.