Cố Ngọc thật sự đã mơ một giấc mộng đẹp.
Ở trong mộng, mạt thế rất nhanh liền trôi qua, nhân loại nghiên cứu phát minh ra huyết thanh virus, sau khi tiêm vào huyết thanh virus cho dù bị người biến dị hoặc thú biến dị trảo thương cũng không hề bị cảm nhiễm.
Quốc gia tổ chức lực lượng quân đội cùng dị năng giả thay phiên ra trận tiêu diệt những quái vật, chỉ mất hai năm đã đem chúng nó tiêu diệt sạch sẽ, thế giới một lần nữa thanh tịnh hoà bình.
Lúc ấy cô cùng Trịnh Gia cuối cùng cũng lui về sau, an tâm ở bên nhau, thời điểm không có việc gì thì chăm sóc hoa cỏ hoặc trồng rau, cô còn nuôi một hồ cá.
Mùa xuân đến thì thả cá con chậm rãi nuôi, mùa đông đến thì thu hoạch từng giỏ cá lớn đầy tràn, Trịnh Gia sẽ làm món cá nướng cho cô, còn làm cá chưng, cá hấp và cả cá kho đa dạng phong phú.
Ngày tháng như vậy đều rất vui sướng a!
Đại Hoàng cũng bị bọn họ nuôi thành thú cưng, sân nhỏ trong nhà không đủ nó lăn lộn, Cố ba Cố mẹ lại mua hai căn tứ hợp viện cách vách, nói là cho chị em bọn họ làm phòng cưới.
Sau đó đem sân nối thành một mảnh, ước chừng hơn một ngàn mét vuông, cái này khiến cho Đại Hoàng rất vui vẻ.
Mà gia hỏa này lại thèm đồ ăn Trịnh Gia nấu, còn không muốn trở về núi rừng, thường xuyên ở nhà.
Ngẫu nhiên đi ra ngoài một chút cũng chỉ đi săn mỹ thực trở về tiếp tục hưởng thụ.
Một con cự hổ uy phong lẫm liệt lại bị nuôi đến mức thân thể béo phì, từ xa nhìn lại giống như một quả khí cầu thổi căng.
Hàng xóm chung quanh mới đầu nhìn thấy cự hổ này còn có chút sợ, nhưng về sau biết nó không cắn người cũng yêu thích muốn thân cận với nó, đặc biệt là bọn nhỏ thích nhất là chơi cùng nó.
Hoàng hôn khi mặt trời lặn, xa xa tựa như một quả hột vịt muối rơi xuống nơi chân trời, Cố Ngọc ngồi trên xích đu ở nhà mình, nhìn về cảnh đẹp nơi xa, chỉ cảm thấy phảng phất như đang nằm mơ.
Cô đã trải qua mạt thế của hai đời, nhưng hai lần lại khác biệt lớn như vậy.
Đời trước mạt thế vẫn không kết thúc, thế giới của mạt thế mười năm sau vẫn là một mảnh hỗn loạn.
Thi thể khắp nơi, được sống sót là nguyện vọng lớn nhất của nhân loại.
Nhưng một đời này, mạt thế tựa hồ đến nhanh kết thúc cũng nhanh, Cố Ngọc tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Phía sau một đôi bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng đặt trên vai cô, khóe môi Cố Ngọc xả ra một tia ý cười, toàn bộ thân thể thả lỏng dựa về phía sau, ngã vào một ôm ấp quen thuộc.
“Anh đã nướng bánh tart trứng mà em thích, trở về ăn đi!” Trịnh Gia nhẹ nhàng lôi kéo Cố Ngọc đứng lên, hai người song song đi cùng một chỗ.
Nam anh tuấn, nữ mỹ lệ, nhìn như thế nào cũng thấy xứng đôi.
“Em nhìn nơi đó kìa, Đại Hoàng đang cùng bọn nhỏ chơi đùa.” Trịnh Gia chỉ sân ngoài cạnh đường phố cách đó không xa.
Đại Hoàng đang phục thấp thân hình, tùy ý cho những đứa nhỏ ở nó trên lưng nó trèo lên trượt xuống, quả thực đem nó thành trò chơi trong công viên.
“Tính tình Đại Hoàng rất tốt.” Cố Ngọc cũng cười.
Trịnh Gia ôn nhu nhìn lại cô, ánh mắt kia ôn nhu như nước, “Chúng ta cũng sinh một đứa nhỏ đi, không, sinh hai đứa để chúng chơi cùng nhau.”
“Anh nói cái gì vậy?!” Cố Ngọc thẹn quá hóa giận liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tuy rằng hai người đã có quan hệ xác thịt, cũng đã về chung một nhà, chỉ là chưa có đăng ký lãnh chứng kết hôn thôi.
Thời đại đổi mới, những chế độ điều lệ cũng chậm rãi khôi phục lại trật tự lúc trước, bọn họ tổng không thể không danh không phận ở cùng nhau.
Đầu tiên, cha mẹ cô sẽ không đồng ý.
“Tiểu Ngọc, về nhà ăn cơm.” Cố ba đứng ở dưới mái hiên hành lang vẫy tay với bọn họ, đứng bên cạnh ông còn có Cố mẹ vẻ mặt ôn nhu cùng Cố Cẩn nghịch ngợm cổ quái.
Cố Ngọc xoay người vừa muốn đáp lời ông, ánh mắt cô chợt sửng sốt.
Tay ba cô hẳn phải bị thú biến dị xé rách chặt đứt một bên, nhưng hiện tại hai cánh tay đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Từ khi nào khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cụt tay cũng có thể phục hồi?
“Làm sao vậy?” Trịnh Gia thấy cô sững sờ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô một chút, “Về nhà ăn cơm thôi.”
“Em……” Cố Ngọc mờ mịt nhìn về phía Trịnh Gia, lại quay đầu nhìn hết thảy chung quanh, thần sắc trong mắt cô thay đổi mấy lần, cuối cùng nặng nề nhắm mắt.
Bình thản, an bình, hóa ra tất cả đều là cô mặc sức tưởng tượng trong thế giới này.
Nhưng ảo tưởng chung quy cũng không phải chân thật, có lẽ là do cô tự dựng một giấc mộng đẹp cho riêng mình đi.
Trong mộng có nhà, có cha mẹ cùng em trai, còn có Trịnh Gia……
Lông mi Cố Ngọc hơi rung động, đôi mắt ngủ say đã lâu rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra, cô thấy rõ trần nhà khắc hoa trên đỉnh đầu vừa xa lạ vừa quen thuộc, đèn ngủ treo tường có hình dáng mà cô sớm quen thuộc, đây đúng là trong phòng cô.
Nơi này thật sự là nhà của cô.
Hơi cử động một chút, Cố Ngọc có thể cảm nhận được năng lượng đầy đủ trong thân thể, dư thừa mà đầy đủ, “Thất giai……”
Cô kinh ngạc bưng kín môi, từ khi nào cấp bậc dị năng của cô đã đạt tới thất giai, tại sao cô lại không biết?
Đời trước, thời điểm bị người dơi biến dị vặn gãy cổ cô chỉ là một dị năng giả tứ giai.
Rốt cuộc cô đã thoát khỏi mộng đẹp, hay hiện tại cô vẫn còn trong mộng?
Cố Ngọc từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, sau đó lê chân bước về hướng cửa phòng, khi đi ngang qua gương đặt gần cửa phòng liền thấy được bản thân cô lúc này.
Tóc dài đến eo, sắc mặt cô tái nhợt, người cũng thực gầy, bất quá bộ dáng kia là cô không sai được.
Cô còn mặc bộ quần áo màu hồng nhạt in hình chuột nhỏ ngồi trong lu gạo mà cô thích nhất, áo tay dài quần dài che đến kín mít.
Sau khi xác nhận hoàn cảnh, Cố Ngọc mang theo nghi hoặc chậm rãi đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách truyền đến tiếng cười, là của Cố mẹ cùng Cố ba, còn có Cố Cẩn.
Phảng phất có người mở ra cổng sắt ngoài sân, ngay sau đó đi tới trước cửa nhà gõ vài cái.
“Khẳng định là Gia Gia đã trở lại.” Cố mẹ nghe được động tĩnh lập tức đứng lên, vội vàng không ngừng đi ra mở cửa.
Cố Ngọc cũng đi theo ra ngoài thăm dò...!Gia Gia là Trịnh Gia sao?
Cửa lớn mở rộng ra, Trịnh Gia mang theo một thân phong trần*(Gió và bụi___Chỉ những nỗi gian nan vất vả) tiến vào.
Hắn mặc một thân áo gió lạnh lẽo màu xanh, mặt mày tuấn tú, sắc mặt đạm mạc, chỉ là lúc nhìn về phía Cố mẹ thoáng nhu hòa hơn một chút.
“Bác gái.” Trịnh Gia đối với Cố mẹ gật đầu, sau khi cởi giày đổi thành dép đi trong nhà, vừa đi về phía trước vừa nói: “Cháu đi tắm rửa đổi quần áo, lại nhìn Cố Ngọc chút……”
Lời nói Trịnh Gia như bị người ta chặt đứt, hắn ngơ ngẩn đứng ở cửa cầu thàng, nhìn cô gái cách hắn chỉ có vài bước chân.
Là Cố Ngọc sao?
Là Cố Ngọc.
Tư thế đã từng hiên ngang, oai hùng hiện tại hoàn toàn bất đồng.
Hắn biết cô lớn lên tóc rất dài, hắn còn cắt qua cho cô hai lần, hiện tại vẫn dài đến eo, trên tóc cô hắn còn xoa lên kem dưỡng ẩm, cho nên tóc cô vẫn luôn mềm mượt như vậy.
Sắc mặt có chút tái nhợt cùng gầy gò, đó là bởi vì hơn hai năm qua cô chỉ ăn qua tinh hạch, đây là thứ duy trì sinh mệnh cô hơn nữa cũng bảo đảm năng lượng trong cơ thể cô.
Trịnh Gia cho cô ăn tinh hạch từ tinh hạch tam giai rồi đến tứ giai, ngũ giai cho tới hôm nay hắn mang về chính là một viên tinh hạch bát giai của người biến dị.
“Hoan nghênh…… về nhà……” Thanh âm Trịnh Gia có chút nghẹn ngào, trong đôi hắc mâu càng thêm kích động cùng rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Cuối cùng chỉ có thể mở rộng vòng tay muốn ôm lấy Cố Ngọc.
“Em…… Có phải đang nằm mơ hay không?” Cố Ngọc chần chờ đi xuống cầu thang: “Nhưng trong mộng, anh không phải là hình dạng này……”
Cố Ngọc cắn cắn môi, duỗi tay xoa khuôn mặt Trịnh Gia, cằm hắn mọc ra rất nhiều râu, thoạt nhìn có chút tang thương cùng lãnh ngạnh.
Nhưng trong trí nhớ hắn luôn là ánh mặt trời ôn nhu, thời điểm bị cô khi dễ sẽ nhịn không được đỏ mặt, thời điểm hạnh phúc sẽ như đứa trẻ to xác kích động đến mức rơi lệ..