Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Siêu thị đột nhiên an tĩnh, một lát sau vang lên tiếng cười ngông cuồng của đám người Cường ca.

“Tiểu mỹ nhân thật can đảm a, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn đoạt xe cùng đồ ăn lão tử?!” Cường ca cười đến mức thở gấp, nhưng hắn dù sao cũng người sống trong thế giới xã hội đen tàn nhẫn, vẫn có cái nhìn nhất định, mấy người Cố Ngọc nếu dám không hề chuẩn bị mà xông vào siêu thị có lẽ dựa vào cái gì đó. Rốt cuộc thế đạo rối loạn, các loại người tài ba xuất hiện lớp lớp, ai nói trước được?

Cho nên Cường ca giả vờ cười cong eo xuống, dưới đáy mắt hiện lên một đạo sắc tàn nhẫn, tiếp theo lòng bàn tay ngưng tụ hoả diễm, mạnh mẽ nhấc đầu liền hướng chỗ Cố Ngọc bọn họ phóng hoả diễm qua.

“Cẩn thận!”

“Hắn có dị năng!”

Không đợi đám người trong góc phát ra một tiếng nhắc nhở, Cố Ngọc đã cùng Trịnh Gia một trái một phải mà đem người đẩy ra.

Tinh thần Trịnh Gia về cảm giác hiểu sâu hơn người thường, có nguy hiểm hay không, trước khi đối phương muốn làm cái gì hắn đều có thể biết trước một bước, tất nhiên hắn liền nhắc nhở Cố Ngọc.

Ngọn lửa lướt qua gò má Cố Ngọc, cô có thể cảm giác được độ ấm ngay cổ mình, tóc tựa hồ bị thiêu mất mấy sợi, chóp mũi ngửi được mùi vị hơi nồng, nhưng Cố Ngọc không rảnh bận tâm, hắc kiếm nháy mắt xuất hiện trong tay. Cố Ngọc xoay người, thân thể hóa thành một đạo hắc ảnh, vào lúc Cường ca tạm dừng phóng thích ngọn lửa, cô đã như gió cuốn qua, tay năm tay mười, quyền cước vô tình, sau đó mũi kiếm hơi mỏng chuẩn xác để trên cái cổ thô to Cường ca.

“Hiện tại…… có thể sao?” Mũi kiếm để thẳng yết hầu Cường ca, Cố Ngọc hơi dùng lực một chút liền xuất hiện một đạo tơ máu.

Cường ca đau đến hít một hơi khí lạnh, trong mắt hiện lên thần sắc hoảng sợ, liên tục gật đầu, “Nữ hiệp tha mạng, ngài…… ngài muốn cái gì cứ việc lấy……”

Hắn tự nhận sau khi mạt thế xảy ra hắn dẫn đầu có được Hỏa hệ dị năng, cũng bằng vào lực lượng này làm kinh sợ không ít người, thậm chí còn cướp được vật tư dư dả cùng xe, lại không nghĩ rằng sẽ ngã xuống tại siêu thị này trong tay một nữ sinh nho nhỏ.

Trong lòng Cường ca hối hận muốn chết, sớm biết như vậy hắn không nên cho mấy người này tiến vào.

Những người xung quanh Cường ca đều trợn tròn mắt, trừ bỏ mấy người đi theo Cố Ngọc, những người dưới tay Cường ca sau khi lấy lại phản ứng, muốn tiến lên hỗ trợ cũng bị nhóm Cố Cẩn cùng Trịnh Gia kịp thời khống chế, đối mặt với dị năng giả, người thường căn bản là không có năng lực phản kháng.

Vừa rồi nữ nhân kia còn dựa trong lòng ngực Cường ca lúc này lại không ngừng trốn về phía sau, sợ bị liên luỵ cùng bọn Cường ca.

“Các người đi lên, đem bọn họ trói lại.” Tiếng nói Cố Ngọc vừa dứt, những người tụ trong góc như được nhắc nhở nhanh chóng đi lên vây quanh bọn Cường ca, lấy dây thừng đem trói tay những người đó ra phía sau, lúc này mọi người ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá Cố Ngọc đối với Cường ca lại không thả lỏng cảnh giác, người này là một nhân vật tàn nhẫn, có thể xem mặt đoán ý, nếu không phải trước đó cô nhìn thấy đỉnh đầu hắn có vòng sáng màu đỏ thì kém chút nữa đã bỏ qua chuyện hắn là dị năng giả.

Tuy rằng dị năng tinh thần của Trịnh Gia có công hiệu cảm ứng, nhưng vẫn không bằng dị năng của Cố Ngọc, thời điểm Trịnh Gia báo động nhắc nhở cô, kỳ thật Cố Ngọc đã sớm chuẩn bị tốt.

“Cố Cẩn, đem Lôi điện gây tê hắn cho chị, tốt nhất là đến ngày mai cũng không thể khôi phục được tri giác.” Cố Ngọc đem Cường ca cột chắc ném vào trong một góc, lại cho Cố Cẩn một cái chỉ thị.

“Được rồi!” Cố Cẩn chà xát bàn tay nóng lòng muốn thử, hắn còn đang muốn thử xem nhân loại đối với Lôi điện dị năng có ảnh hưởng nhiều hay ít, hay là dị năng giả có tố chất thân thể sức ảnh hưởng sẽ cao hơn người thường hay không, lần này thế nhưng lại có thể một lần thí nghiệm được cả hai, dù sao Lôi điện đánh vào những người xấu này hắn tuyệt không đau lòng.

Đồ ăn trong siêu thị còn không ít, Cố Ngọc trừ bỏ chứa đầy lương thực trên chiếc Hãn Mã của cô, thì thật sự không có lấy thêm, vật tư có thể từ từ bổ sung, những thứ đó đủ dùng trong giai đoạn tới là được, rốt cuộc tham nhiều nhai cũng không hết, sẽ bị nghẹn a.

Trong bóng đêm, siêu thị im ắng, ngay cả đèn cũng đều tắt.

Trừ bỏ con dơi là động vật hoạt động vào ban đêm, mặt khác cũng sẽ có những mối nguy hiểm khác, mỗi người đều cần thiết bảo trì cảnh giác.

Quách Triệt sớm ở chỗ mấy người từ trong thành chạy ra hỏi thăm chút tin tức, có một số người từ bên ngoài đến J thành dừng chân ở nơi này, cũng có người vốn dĩ là ở thành thị gần đó chạy ra đây, đối với tình huống trong thành hoặc ít hoặc nhiều đều có chút hiểu biết.

Một bà lão liền khuyên Quách Triệt, “Cậu trai à, cậu đừng trở về, trở về cũng sẽ chết, trong thành thật nhiều người đều biến thành quái vật, nơi nơi đều là máu, nếu không phải con trai bà lôi kéo bà chạy nhanh, thì có thể mạng chúng ta đều phải bỏ lại trong thành rồi……”

Bà lão là mẹ của Lâm Hâm cũng chính là người đàn ông vừa rồi lên tiếng nhắc nhở Cố Ngọc cẩn thận, tuổi tác hắn chừng 30, mang theo một đôi mắt kính, bộ dáng nhìn lịch sự văn nhã, vừa nhìn liền biết trước mạt thế hẳn là một nam nhân có tu dưỡng cùng khí độ.

“Đồng học, Trạch Loan khu mà cậu nói đến tôi có biết, thời điểm tôi mang theo mẹ rời đi còn cùng đồng nghiệp bên đó nói chuyện qua điện thoại, bên đó của bọn họ đã hoàn toàn rối loạn, đường phố trong tiểu khu nơi nơi đều là quái vật cắn người, người sống sót đều trốn trong nhà không dám ra cửa, chờ quân đội tới cứu.” Lâm hâm nói tới đây đẩy đẩy mắt kính lắc đầu nói: “Nhưng quốc gia nào có năng lực lớn như vậy, nơi nơi đều cầu cứu viện, quân đội cũng chỉ có hạn, kết quả là thường dân chúng ta còn không phải tự cứu lấy mình!”

“Anh nói đúng, tự cứu lấy mình!” Phương Tử Di ở một bên nghe được thẳng gật đầu, nếu không phải Cố Ngọc cổ vũ bọn họ cầm lấy súng, thì cô cũng sẽ không có dũng cảm đứng lên tiến về phía trước. một bước này.

Cố Ngọc cùng Trịnh Gia dựa vào kệ hàng sau lưng bọn họ, hai người đối diện nhau không nói gì, đô mắt màu đen trong ban đêm lóe lên ánh sáng như bầu trời đầy sao sáng.

“Sau này đừng dùng loạn dị năng.” Cố Ngọc nhắc nhở Trịnh Gia nói: “Ta có thể phân biệt được hắn có chơi xấu hay không.”

Dị năng tinh thần rất phí đầu óc, tuy rằng không ngừng sử dụng thì có thể không ngừng nâng cao, nhưng Cố Ngọc lại luyến tiếc nhìn Trịnh Gia quá vất vả, đặc biệt là dùng trên một việc nhỏ như vậy chỉ để nhắc nhở, Cố Ngọc cảm thấy chính mình cũng không phải vô dụng không biết gì.

“…… Được, tôi sẽ không như vậy nữa.” Trịnh Gia mặt đỏ lên, hắn biết là hắn nhiều chuyện, nhưng lúc ấy hắn không tự chủ được muốn đi quan tâm Cố Ngọc, muốn ở phía trước che chở cô, hắn không đành lòng nhìn thấy cô có chút tổn thương nào.

“Ban đêm cậu hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ trực đêm.” Cố Ngọc tận lực làm thanh âm của mình nhu hòa một ít, Trịnh Gia hôm nay rất nhiều lần sử dụng dị năng, trừ bỏ trợ giúp bọn Quách Triệt trải qua biến dị đạt được dị năng, còn có vừa rồi cũng sử dụng giúp cô.

Dị năng tiêu hao sẽ cần ăn uống cùng nghỉ ngơi để bổ sung lại.

Chính cô hiện tại còn tốt, dị năng thông quang biện sắc tiêu hao không nhiều năng lượng của cô, thời điểm cô muốn nhìn thì mở ra nhìn thôi, không muốn xem thì dùng chút ý niệm, lúc đó mọi người ở trước mặt cô đều bình thường cả.

Lúc này Cố Ngọc cũng coi như là tiếp nhận sự thật chính mình có được cái dị năng kì dị này, không có phát sốt, không có biến dị, cô tựa hồ trực tiếp lướt qua giai đoạn khó khăn nhất để trở thành một dị năng giả, này có tính là một loại may mắn không?

Nhưng thể lực cùng tốc độ của cô lại có tăng trưởng rõ ràng, cảm giác khi ở cùng người thường không giống nhau lắm, ít nhất không có nhanh như vậy mà cảm thấy mỏi mệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui