Xe Hãn Mã mạnh mẽ xoay bánh kéo rít một cái phóng ra khỏi cửa hàng, chủ tiệm thuê xe phía sau ăn phải một họng toàn tro bụi, nhưng vẫn đứng ngơ ngác ở ven đường nhìn không chớp mắt, sau một lúc lâu mới giật mình thở dài: "Mẹ nó, lão tử thề không dám xem thường ai nữa, đến cả một tiểu loli cũng có thể lái xe điêu luyện như vậy, ngưu bức*(từ nói tục)!"
Cố Ngọc ấn theo lời chủ tiệm thuê xe đi theo địa chỉ ông ta nói, thẳng đến khi ô tô ngừng ở một tiệm đồ cổ cô mới hoài nghi có phải mình đã đi lầm đường hay không.
Xuyên qua cửa sổ xe bằng pha lê, có thể nhìn rõ mồn một tiệm đồ cổ, bảng hiệu được dùng từ gỗ cây, trên đó ba chữ "Như Ý các" được viết thật to.
Hơn nữa bảng hiệu này hẳn là được làm từ gỗ chiêu liêu*(thông tin tra gg dùm mình nhé), đem nồng đậm hơi thở cổ xưa lâu đời bày ra, Cố Ngọc khóe miệng trừu trừu, cảm thấy chủ tiệm thuê xe có khả năng hố cô rồi, vừa định quay đầu xe rời đi, lại ngoài ý muốn ánh mắt cô bị một kiện trường kiếm được treo trên bàn thờ tại chính đường hấp dẫn.
Vỏ thanh kiếm có màu đỏ, màu sắc huyết hồng rất giống với ánh mặt trời lúc hoàng hôn chói chang, trên vỏ kiếm tựa hồ còn điêu khắc hoa văn nổi gì đó, vì cách quá xa cô không thấy rõ lắm.
Cố Ngọc đối với thanh kiếm cảm thấy hứng thú, bất tri bất giác đã xuống xe đi vào trong tiệm.
"Tiểu tỷ tỷ muốn mua cái gì, trong tiệm của ta đồ vật này đó chỉ bán cho người có duyên!" Một giọng nói trong trẻo như tiếng suối nước truyền đến từ phía Cố Ngọc, cô xoay người vừa nhìn, trong ánh mắt liền nâng cao cảnh giác, cô tự nhận tính cảnh giác của mình đã đủ cao, người này lại có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau cô, không thể không phòng bị.
"Ngươi là chủ nơi này?" Cố Ngọc đánh giá đối phương, nam nhân trước mắt bất quá cũng chừng 20 tuổi, mặc một thân nho nhã màu thanh lam kiểu cách áo dài xưa, khí chất như tùng như bách, đĩnh đạt tuấn tú, tươi cười càng giống như ánh mặt trời xán lạn.
"Đúng vậy, tại hạ Tống Nghiên, là chủ tiệm nơi này." Tống Nghiên khách khí chắp tay, khí chất toàn thân lại có thêm một phần văn nhân nho nhã cùng tự phụ.(-.-)
Đây là kiểu nam nhân khiến người ta yêu thích mê hoặc, nhưng này đó đều không phải trọng điểm mà Cố Ngọc quan tâm, cô duỗi tay chỉ về hướng trường kiếm treo trên kia, "Ta có thể xem thanh kiếm này không?"
"Có thể, bất quá ngươi phải cẩn thận, thanh kiếm này là trấn điếm chi bảo*(ý chỉ đồ vật quan trọng trụ cột của cửa hàng) chúng ta, nó rất sắc bén, ngươi ngàn vạn đừng rút ra......" Tống Nghiên nói còn chưa xong đã trơn to mắt, không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Kiếm vừa rơi vào tay Cố Ngọc khiến cho cô sinh cảm giác luyến tiếc không muốn buông, nhìn kỹ khắc văn trên thân kiếm như có như không chậm rãi chuyển động.
Cố Ngọc hơi dùng sức một chút, "Bá" một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, thiết kiếm đen tuyền rắn chắc, hoa văn chìm nổi lưu động, Cố Ngọc nhịn không được vung lên múa một vài đường kiếm, kiếm pháp cô không có kiểu cách hoa lệ gì cả, đều là nhắm vào mục tiêu cắt thẳng mạch máu, tốc độ cực nhanh, kiếm quang trong không trung nhảy múa, tựa như hoá thành nhiều đóa hoa kiếm màu đen.
Tống Nghiên nhìn đến ngây người.
Đường kiếm tùy ý, như rồng bay phượng múa, Cố Ngọc sử dụng quá mức thuần thục, trường kiếm này thuộc dạng thân kiếm mảnh hẹp cũng không quá dài, chắc chắn, nhẹ nhàng chứ không thô nặng, rất thích hợp cho nữ nhân sử dụng.
"Thanh kiếm này ta mua." Cố Ngọc tra kiếm vào vỏ, toàn bộ động tác như mây trôi nước chảy, rõ ràng không có linh khí trong người, nhưng lại khiến cho người xem đến cảnh vui ý đẹp.
Toàn thân Cố Ngọc bây quả thực mềm yếu, lại còn có chút suy nhược, so ra vẫn kém cô sau khi trải qua cải tạo rèn luyện thân thể trong mạt thế. Về mặt tố chất, sức lực cùng tốc độ đều không bằng một góc cô ở đời trước.
"Này......" Tống Nghiên thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, hắn đây là gặp phải người ngoài hành tinh sao?
Thanh kiếm này là của lão tổ tông lưu lại, nghe nói từ thiên thạch ngoài vũ trụ tạo ra, rõ ràng không ai có thể khiến cho nó xê dịch tí nào a.
Tới ngay cả hắn khi cầm thanh kiếm này cũng cảm thấy nặng đến truỵ tay, tại sao khi vào tay người khác lại nhẹ như lông ngỗng vậy, đã vậy còn rất tự tại bay múa?
"Không phải nói chỉ bán cho người có duyên sao? Ta với nó hẳn là có duyên với nhau, ra giá đi!" Cố Ngọc đem thanh kiếm này nắm trong tay.
"...... Tiểu tỷ tỷ, thanh kiếm này là vô giá!" Tống Nghiên thật vất vả mới hoàn hồn, thở ra một hơi thật dài, "Ngươi chọn đồ vật khác trong tiệm đi, ta có thể chiết khấu vài phần cho ngươi, nhưng thanh kiếm này không thể bán!"
Cố Ngọc nhíu mày, trong mắt loé sáng thật sâu, "Thanh kiếm này có tên sao?"
"Sao Băng kiếm!" Tống Nghiên vươn tay ý bảo Cố Ngọc trả thanh kiếm, cô lại nắm chặt không chịu buông ra, nếu như ở mạt thế, thích đồ vật nào đó đều có thể đoạt tới tay, ở thế giới kia trật tự quy tắc sớm đã bị đánh vỡ, cường giả vi tôn, có thực lực mới là vương giả!
"Sao Băng kiếm...... Nhưng nó rõ ràng là một thanh kiếm lửa, ngươi không cảm nhận được nó rất nóng sao?" Cố Ngọc cúi đầu, ngón cái hướng trên chuôi kiếm nhẹ nhàng đẩy, thân kiếm vừa vặn xuất ra một đoạn, kiếm quang sắc bén xẹt qua đầu ngón tay cô.
Cố Ngọc cảm thấy hơi đau xót, cúi đầu vừa thấy, trên ngón cái vệt máu chảy ra dừng tại thân kiếm, rồi lại biến mất cực nhanh không thấy đâu, phảng phất như bị thân kiếm hút vào trong đó.
Một khắc đó, thân kiếm không ngừng chấn động, âm thanh trường kiếm vang vang tựa như tiếng rồng ngâm, đồng thời trên thân kiếm tuôn ra ánh sáng mãnh liệt, Cố Ngọc kinh ngạc nắm chặt kiếm, cả người phảng phất như bị bao vây vào bên trong ánh sáng.
Tống Nghiên sớm đã xem đến trợn mắt mồm há hốc.
Vừa mới nói bán cho người có duyên sau lại đổi ý, ngay lập tức như bị vả mặt, hiện tại Tống Nghiên cảm thấy trên mặt hình như rất đau a.
Mà Cố Ngọc, thân ở trong kiếm quang cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, cô chỉ là không biết thanh kiếm này sẽ cho cô cái kinh hỉ gì, rốt cuộc ở trong mạt thế cô sớm thấy qua rất nhiều chuyện kỳ lạ. Chỉ thấy thanh kiếm ở trong tay cô hơi hơi nóng lên, sau đó toàn bộ thân kiếm đến vỏ kiếm ngay tức khắc đều nổi lên biến hoá bất đồng.
Thân kiếm trở nên ngắn hơn một chút, chiều ngang càng thêm mảnh nhỏ, hơn nữa trên kiếm vốn không có gì nay lại xuất hiện thêm mấy cái khe lõm, tựa như nhiều cái miệng nhỏ đang há to muốn hút máu, sau đó vỏ kiếm cũng từ màu đỏ chuyển thành màu đen, như cùng thân kiếm hòa làm một thể, hơn nữa trên vỏ kiếm khắc văn cũng phát sinh biến hóa, thay đổi như một bản đồ đầy sao.
Quá thần kỳ!
Bất quá chỉ trong chốc lát, ánh sáng trên thân kiếm vừa thu lại, thanh kiếm đã trở nên bình thường không có gì lạ, nhưng Cố Ngọc lại có một loại cảm giác kỳ quái, tựa như thanh kiếm cùng nàng tâm linh tương thông.
"Ngươi......" Tống Nghiên khóc không ra nước mắt, đồ vật lão tổ tông lưu lại không thể tới đời hắn liền chắp tay tặng người khác a. Nhưng biến hoá của Sao Băng kiếm như vậy là chuyện chưa từng xảy ra trên người người khác, đã nhiều năm qua, nó được xem như trấn điếm chi bảo lẳng lặng treo ở đó, chẳng lẽ nó vẫn luôn chờ đợi người có duyên đến tìm nó?
"Xem ra, nó đã nhận định chủ nhân là ta!" Cố Ngọc nắm kiếm, khóe môi nở rộ ý cười, "Quả nhiên chủ tiệm thuê xe không gạt ta."
"Nguyên lai là lão Kim hỗn đản kia!" Tống Nghiên cắn chặt răng, trong lòng đem tổ tông 18 đời nhà chủ tiệm thuê hỏi thăm một lượt.
Mà giờ phút này, lão Kim chủ tiệm thuê xe không hiểu sao lại cảm thấy cổ chợt lạnh, hắn nhìn trái nhìn phải âm thầm đánh cái rùng mình, rõ ràng không có gió, tại sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh?
Thật là quỷ dị!
Cố Ngọc thời điểm rời đi còn thuận tiện từ chỗ Tống Nghiên mua chủy thủ, tên dài, cung nỏ, tuy rằng đều là vũ khí lạnh cổ đại vũ khí, nhưng có còn hơn không.
Tống Nghiên đau khổ đứng trước cửa Như Ý các rơi nước mắt đưa tiễn Cố Ngọc, biểu tình hắn thật sự quá ủy khuất rất giống tiểu tức phụ bị khi dễ, Cố Ngọc nhịn không được kéo kéo khóe môi, "Tốt bụng nhắc ngươi một câu, cuộc sống sắp tới sẽ không tốt, sớm chút chuẩn bị."
"Ta cũng biết thế đạo bây giờ không tốt, bằng không làm sao sẽ đụng phải người ép mua ép bán kiểu cường đạo như ngươi a?!" Tống Nghiên mang vẻ mặt đưa đám, tuy rằng Cố Ngọc vung tay chuyển cho hắn gần 20 vạn, nhưng làm sao sẽ đủ a? Kia là trấn điếm chi bảo của nhà hắn, thiên kim cũng không bán a!