Ngày 19 tháng 2 năm 2027.
Cách đại bùng nổ virus tang thi còn 4 ngày, Cố Ngọc cũng không trở về trường học mà trực tiếp mở bản đồ chỉ dẫn đường đến J tỉnh, cô muốn lái xe đến đón Cố Cẩn.
Cốp xe nhét đầy thức ăn cùng nước uống mà cô đã chọn mua ở siêu thị từ trước, còn có cả quần áo chống lạnh cùng với các loại vật dụng sinh hoạt hằng ngày, chuẩn bị ổn thoả hết thảy, Cố Ngọc giẫm chân ga, Hãn Mã nổ vang phóng ra đường cao tốc.
Cố Cẩn đang ở trong ký túc xá pha mì gói, cùng nhau chơi game với bạn cùng phòng, Quách Triệt nhìn thấy, lời nói chế nhạo rõ ràng: "Làm sao đây, Cố công tử đã lưu lạc đến mức phải ăn mì gói?"
"Hết cách rồi, tiền đều đã cho chị ta, chỉ có cách thắt lưng buộc bụng chờ chị ấy tới đón ta." Cố Cẩn cảm thán một tiếng, cũng không muốn nói tiếp chuyện đó với hắn, một bên mở máy tính trên bàn chơi game, một bên click mở luận văn trong laptop, nhịn không được oán giận hai câu: "Trịnh Gia đáng giận, tự hắn đi ra ngoài kiếm tiền lại bắt ta làm luận văn cho hắn, để ta gặp lại nhất định tẫn cho hắn một trận!"
"Ngươi nói thật hay, này đó đều sinh ý làm ăn hai người các ngươi, hắn thay ngươi đi làm thì ngươi thay hắn làm luận văn không phải sao?" Quách Triệt liếc trắng mắt Cố Cẩn một cái, thuận tay cầm khối kẹo cao su bỏ vào trong miệng nhai: "Cũng do nhà ta cách đây gần, bằng không ngày nghỉ còn có người nào rảnh rỗi cùng ngươi ở trong ký túc xá nháo?"
"Anh em tốt, nói chuyện nghĩa khí, lát nữa mì gói liền chia cho ngươi một nửa!" Cố Cẩn hào khí ngút ngàn vỗ ngực, trong miệng lại âm thầm nói nhỏ: "Trịnh Gia chỉ là đi qua công ty giới thiệu đầu tư phần mềm, lúc này sao còn chưa trở lại?"
Cố Cẩn lắc lắc đầu, vừa định nhìn luận văn trên máy tính, điện thoại lại thông báo Cố Ngọc gọi video đến.
"Cố Ngọc, ngươi thật là chị gái tốt của ta, dạo này luôn nhớ đến ta như vậy?" Cố Cẩn thụ sủng nhược kinh chớp mắt, vừa thấy hình ảnh Cố Ngọc bên kia liền há to miệng: "Ngươi đang lái xe?"
Hai người tuy rằng thời điểm tròn 18 tuổi đồng thời đi thi bằng lái, nhưng ngày thường đều ở trong trường học, cũng không thường lái xe, Cố Ngọc đây là lái xe đi nơi nào?
"Ngươi còn ở trong ký túc xá?" Cố Ngọc liếc mắt nhìn trong video một cái, Cố Cẩn này điển hình nam trạch, nếu không phải bắt buộc phải đi học hay là có sự tình thiết yếu thì xác định hắn sẽ không ra cửa nửa bước, cô không biết trước lần bùng nổ virus tang thi hắn đã chạy tới nơi nào hay vẫn luôn chờ ở trong ký túc xá, chờ người tới cứu viện?
Tên ngốc này!
Cố Ngọc trong lòng vừa nghĩ liền sinh khí, giẫm chân ga một cái, Hãn Mã ở ban đêm hóa thành một đạo ám sắc chợt loé, cấp tốc chạy băng băng về phía trước.
"Ngươi lấy xe ở đâu ra? Ngươi tới đón ta thật sao?" Cố Cẩn ở trong video đôi mắt trừng to, hắn vẫn luôn cho rằng Cố Ngọc chỉ là nói giỡn nên nghĩ sẽ chờ Trịnh Gia làm xong sự tình bên kia hắn liền trở về, cũng chỉ hoãn lại mấy ngày, tóm lại sẽ kịp về nhà trước tết.
Cho nên lúc Cố Ngọc bắt hắn ngoan ngoãn ở trong ký túc xá hắn không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng, bởi vì gần đây hắn cũng không có chuyện cần ra ngoài.
"Từ từ...... Hiện tại đã 10 giờ tối, ngươi còn đi đêm?" Cố Cẩn lấy lại phản ứng liền phát hoả, đối với video bên kia điên cuồng hét lớn một trận: "Cố Ngọc, ngươi không muốn sống nữa sao, kỹ thuật lái xe của ngươi tệ như vậy......"
Ngày thường khi về nhà vào kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, Cố Ngọc thuộc dạng có thể không động vào xe liền không động, hai chị em cùng nhau ra cửa đều là hắn lái xe, tuy rằng Cố Cẩn cảm thấy kỹ thuật lái xe của mình cũng không kém, nhưng loại chuyện lái xe đi vào ban đêm như vậy hắn sẽ không đi, quá nguy hiểm.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai ta có thể tới trường học đón các ngươi, ngươi ở yên đó đợi, chỗ nào cũng đừng đi!" Cố Ngọc liếc mắt nhìn đồng hồ tính toán, Hãn Mã cơ cấu vững chắc, chạy vận tốc 200km/h vẫn thập phần vững vàng, bất quá ngốn quá nhiều dầu, trên đường cô đã bơm dầu vài lần, trước khi đến J tỉnh cô còn phải mua thêm mấy thùng xăng dầu tích trữ, trạm xăng dầu không phải nơi nào cũng có.
"Cố Ngọc, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, có phải Dương Nhất Minh khi dễ ngươi đúng không, tại sao hắn không ở bên cạnh ngươi?" Cố Cẩn thật sự sốt ruột, một nữ tử tay mơ cầm lái, còn dám đi ban đêm, này là không muốn mạng à?
Ngày hôm qua Cố Ngọc tìm hắn muốn một trăm vạn, hôm nay lại đi xuyên đêm tới tìm hắn, có lẽ thật đã xảy ra sự tình trọng đại, bằng không sẽ không bị kích thích đến mất lý trí như vậy.
Cố Cẩn hung hăng day huyệt thái dương, Quách Triệt cũng thò đầu lại nhìn thoáng qua cô gái trong video, tức khắc kinh thiên vi nhân*(ý chỉ phi thường kinh ngạc), "Chị ngươi lớn lên thật xinh đẹp, ánh mắt khi lái xe cực kỳ khốc, ngự tỷ!"
"Lăn một bên!" Cố Cẩn một phen chụp bay Quách Triệt, lại đối với Cố Ngọc trong video nói: "Cố Ngọc, ngươi lập tức tấp vào lề dừng xe lại ngay cho ta a, chỗ nào cũng đừng đi, ta sẽ nghĩ biện pháp...... Có phải Dương Nhất Minh khi dễ ngươi đúng không? Không phải ta cho ngươi tiền sao, tìm người đến đánh hắn là được, ngươi tức giận lái xe chạy đến chỗ ta làm cái gì, ngươi là muốn ta lo lắng chết sao!"
Cố Ngọc một bên lái xe một bên nghe Cố Cẩn lải nhải, từ trước đến nay đều cảm thấy tiểu tử này dong dài, hai người cũng coi như nháo từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, ngày thường thấy hắn phiền tránh còn không kịp, có thể là lâu lắm rồi chưa nghe hắn nói chuyện như vậy, cho dù là lải nhải cũng cảm thấy đặc biệt ấm lòng.
Cố Ngọc khóe môi dần dần cong lên, đối với Cố Cẩn trong video gật gật đầu, "Tin tưởng ta, chờ ta tới!" Dứt lời liền cắt đứt video trên điện thoại.
Lưu lại Cố Cẩn vẻ mặt mộng bức*(kinh ngạc, chấn động...) cùng Quách Triệt sững sờ ở một bên, hai người quay mặt nhìn nhau.
Cố Cẩn dùng sức mà xoa xoa mặt mình, cảm thấy có khả năng mình gặp phải ảo giác, kỳ thật Cố Ngọc cũng chỉ sinh trước hắn một giây, nhưng mỗi khi ở chung hắn thấy mình giống ca ca chiếu cố Cố Ngọc hơn.
Nhưng vừa rồi là chuyện gì vậy, ánh mắt Cố Ngọc, còn có toàn thân tản mát ra sự tự tin cùng chắc chắn, thế nhưng làm người khác đối với cô sinh ra ý niệm tin phục không lý do.
Đây là gặp quỷ sao?
"Chị gái ngươi......" Quách Triệt cũng có chút nghẹn lời, sau một lúc lâu mới phun ra một câu, "Thật soái!"
"Cố Cẩn!" Lực chú ý Quách Triệt giờ phút này không còn trong trò chơi nữa mà cọ tới bên cạnh Cố Cẩn, vẻ mặt lấy lòng nói: "Chờ chị ngươi tới, ngươi đem chị ngươi giới thiệu cho ta được không."
"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, hoa hoa công tử như ngươi không đáng tin cậy, giới thiệu chị ấy cho Trịnh Gia so với giới thiệu cho ngươi còn tốt hơn!" Cố Cẩn trực tiếp một chân đem Quách Triệt đang ngồi trên ghế đá văng.
Quách Triệt ở nơi đó lải nhải, Cố Cẩn lại gọi điện thoại về nhà, trực tiếp nói chuyện cùng Cố ba, "Ba, con gái người có gì đó không đúng a, người có phát hiện không?"
"Con gái trưởng thành, đây là chuyện tốt, nơi nào giống ngươi chỉ biết dậy rồi ăn, ăn rồi ngủ, hơn hai mươi tuổi còn không lớn nổi?!" Cố ba nghĩ tới con trai lúc nào cũng bộ dáng lôi thôi lếch thếch, bẩn thỉu khẩu khí liền không thể không hung hăng, ở thời đại ngày xưa của ông đứa con trai này chắc chắn bị phê đấu*(phê bình) đến không ngóc đầu nổi, nơi nào giống con gái bảo bối của hắn, hắn đau*(đau lòng-yêu thương)con gái nhỏ hắn là điều hiển nhiên.
"Ba, ta rất nghi ngờ có phải ta không phải thân sinh các ngươi, ta mãnh liệt yêu cầu làm xét nghiệm ADN!" Cố Cẩn mỗi lần nói chuyện với Cố ba, chỉ cần nói đụng tí ti đến Cố Ngọc liền như đụng phải vách tường rắn chắn, không cách nào nói nghiêm túc được một lần. Mấu chốt là hắn còn không thể nói cho Cố ba biết, con gái bảo bối Cố Ngọc mà ông tự nhận là tốt đẹp nhất thế gian kia đang tự chạy xe giữ đêm đuổi đến trường học đón hắn, cái loại cảm giác trong lòng khổ không chỗ nói thật là đậu má.=)))))))(này nguyên văn nhé, chứ Xue rất dịu dàng 1 chút cũng không dám nói bậy ^^~)
"Đừng dong dong dài dài, ngươi cùng chị ngươi khi nào về nhà, gần đây...... Bên ngoài có chút loạn." Cố ba đè thấp giọng, trong tiếng nói ông lộ ra vài phần lo lắng.
"Rất nhanh sẽ trở về, hai người cũng thật chú ý, gần đây tốt nhất đừng ra cửa." Cố Cẩn cũng không cùng Cố ba dong dài, nguyên bản muốn thăm dò chuyện Cố Ngọc chỗ ông, nhưng xem ra Cố ba cũng không biết chuyện Cố Ngọc, vậy hắn không thể nói ra.