Song Sơn căn cứ có một tòa nhà lớn, nơi này đã từng là trung tâm quản lý khu du lịch, nhưng hiện giờ nghiễm nhiên trở thành nơi người cầm quyền căn cứ ở.
“Chú, nhóm người bọn họ vừa tiến vào căn cứ Mạnh lão liền ra tay mượn sức, đây là không đem chú để vào mắt, còn có cháu cũng……” Dương Nhất Minh sờ sờ đầu tóc trụi lủi của mình, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận.
Mặc kệ là lúc trước hay hiện tại hắn đều có thể cảm nhận được sự chệnh lệch khi đứng cùng Cố Ngọc, hiện tại ngoài sáng không được thì hắn có thể sử dụng ám chiêu, tóm lại Cố Ngọc đã tới địa bàn hắn, tiến vào thì dễ dàng, nhưng rời đi chính là khó khăn.
Triệu Hồng nhàn nhạt quét mắt nhìn Dương Nhất Minh một cái, “Cô gái nhỏ kia thực sự lợi hại như vậy?”
Lợi hại đến mức Mạnh lão đều muốn đi mượn sức?
Thân là người cầm quyền Song Sơn căn cứ, Triệu Hồng cũng không phải dạng ếch ngồi đáy giếng, hắn còn rất đa mưu túc trí, cái nào mua bán có lời, cái nào mua bán sẽ lỗ vốn, trong lòng hắn tựa như có một bàn cân đo đong đếm đủ cả.
Nếu vì một Dương Nhất Minh mà đi đắc tội một dị năng giả có thực lực mạnh mẽ, đây rõ ràng là một chuyện không có lợi gì cả, hắn còn chưa có ngốc như vậy.
Dương Nhất Minh ngẩn người, mới cứng đờ gật gật đầu, “…… Thoạt nhìn không yếu.”
Kỳ thật trong lòng hắn cũng nghẹn khuất, dựa vào cái gì Cố Ngọc lại có thể ở trên đầu hắn tác oai tác quái, hắn thật sự có một vạn lần không phục.
“Như vậy đi……” Triệu Hồng nghĩ nghĩ mới nói: “Cậu mang theo lễ vật, tự mình đến chỗ bọn họ ở nói lời xin lỗi, liền nói tôi rất có thành ý mời bọn họ ở lại căn cứ, thăm dò khẩu khí bọn họ một chút.”
Mạnh lão đều đã ra tay, hắn không có khả năng không tỏ vẻ gì, nếu những người này nguyện ý đầu nhập vào hắn thì tốt nhất, bằng không cũng không thể để bọn họ thành trợ lực cho Mạnh lão.
Lão gia hỏa này luôn muốn đem hắn kéo xuống ngựa, nếu không phải người ủng hộ Mạnh lão có không ít, Triệu Hồng thật muốn ngầm đem ông ta làm thịt.
Dương Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hồng, hoá ra hắn nói nhiều như vậy đều uổng phí miệng lưỡi, Triệu Hồng một chút cũng không đứng vào lập trường của hắn suy xét qua, hắn ném mặt mũi lớn như vậy chẳng lẽ không cần tìm trở về?
Còn muốn hắn mang theo lễ vật đi xin lỗi, này rõ ràng là đem thể diện của hắn vứt trên mặt đất mà dẫm a.
“Như thế nào, cậu không muốn đi?” Nhìn sắc mặt Dương Nhất Minh xanh trắng biến ảo, sắc mặt Triệu Hồng cũng trầm xuống, “Cậu cũng nên biết bản thân có được mấy phân lượng, nếu không phải Hi Hi thích cậu, tôi cũng không muốn dùng một đống tinh hạch lớn như vậy giúp cậu tấn giai đâu, chính cậu cũng nên nhìn rõ tình huống trước mặt, giá trị thể diện chẳng phải tiền, đại trượng phu nên co được giãn được, như vậy mới khoác lên cho mình lớp phòng bị tốt nhất!”
“…… Dạ.” Ánh mắt Dương Nhất Minh rũ xuống hiện rõ một tia tàn nhẫn, hắn nguyên bản đã đối với Triệu Hồng bằng mặt không bằng lòng, cũng nghĩ thông qua việc cưới Triệu Hi cuối cùng sẽ nắm giữ được toàn bộ Song Sơn căn cứ, xem ra trong lòng Triệu Hồng sớm đã coi thường hắn a.
Hắn sẽ khiến Triệu Hồng hối hận!
Dương Nhất Minh siết chặt tay.
……
Chờ khi Cố Ngọc cùng Trịnh Gia mang theo đồ ăn trở lại biệt thự, Dương Nhất Minh cũng vừa vặn mang theo lễ vật đuổi tới.
Cố Ngọc ý vị thâm trường nhìn về phía Dương Nhất Minh, không nói đến một quả đầu trọc này rất thích hợp với hắn, thiếu đi vài phần hào hoa phong nhã, thế nhưng lại lộ ra rõ ràng dục vọng cùng tham lam viết ở trên mặt hắn
“Các người tới làm gì?” Vẻ mặt Trịnh Gia đề phòng che ở trước mặt Cố Ngọc, đối với tình địch hắn có địch ý trời sinh, bất quá thực lực Dương Nhất Minh không đáng để hắn sợ hãi.
Dương Nhất Minh vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Cố Ngọc, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười, mở miệng nói: “Ngày hôm qua hai bên chúng ta có chút không thoải mái, Cố Ngọc, em đại nhân không nên chấp nhặt tiểu nhân, đừng để ở trong lòng.” Sau đó đón lấy đồ vật từ thủ hạ cầm phía sau, “Anh muốn tặng chút đồ ăn cho mọi người, em đừng khách khí, có yêu cầu gì cứ việc nói với anh!”
Dương Nhất Minh nguyên tưởng rằng khi nói ra những lời này sẽ rất khó khăn, đến lúc nói ra rồi hắn lại phát hiện cũng không phải không thể nói được. Người a, chỉ cần bỏ xuống mặt mũi, chuyện gì cũng đều có thể làm ra được!
“Chúng tôi không cần!” Trịnh Gia lời lẽ chính đáng cự tuyệt, hắn cùng Dương Nhất Minh không có khả năng trở thành bằng hữu, không bằng nhân lúc còn sớm phân rõ giới tuyến.
Dương Nhất Minh sắc mặt biến đổi.
Cố Ngọc kéo lại tay Trịnh Gia, đối với hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lúc này mới chuyển hướng sang Dương Nhất Minh nói: “Đồ vật để xuống trước đi.”
Không duyên cớ đưa tới vật tư không biết có ăn được hay, liền tính có thể ăn bọn họ cũng không ăn, còn có thể cầm đi cứu tế những người Trịnh Gia muốn cứu tế, cớ sao không làm a?
Những người như Dương Nhất Minh này vốn là cướp đoạt từ mồ hôi nước mắt của những người nghèo khổ tầm thường trong căn cứ, hiện giờ nhổ ra một ít nhìn không đáng kể chút nào.
“Cố Ngọc, nói như vậy em tha thứ anh rồi?” Dương Nhất Minh vui mừng quá đỗi, lại cực lực đem Triệu Hồng đẩy lên, “Lãnh đạo căn cứ chúng tôi yêu quý nhân tài, cũng thưởng thức cường giả như mọi người, nếu mọi người nguyện ý ở lại căn cứ, chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người đãi ngộ tốt nhất, có yêu cầu gì cũng sẽ tận lực thõa mãn.”
“Như vậy a, để tôi suy nghĩ một chút đi.” Cố Ngọc mím môi, lời nói uyển chuyển: “Vậy giấy thông hành của chúng tôi khi nào mới có được.”
Đến lúc đó rời khỏi căn cứ, xe Hãn Mã sẽ nhanh như chớp chạy vô tung vô ảnh, ai lại kiên nhẫn đi tham gia tranh chấp căn cứ bọn họ chứ?
“Cái này cũng không vội,” Sau mắt kính, đôi mắt Dương Nhất Minh hiện lên một sợi tinh quang, đánh Thái Cực*(đánh trống lãng ấy) nói: “Chờ sau khi mọi người đưa ra quyết định, đến lúc đó cũng sẽ có kết quả.”
“Vậy được, đến lúc đó lại nói.” Cố Ngọc cầm đồ vật này đó lên, đưa mắt ra hiệu Trịnh Gia, hai người xoay người liền vào sân, cửa lớn thẳng thắn đóng lại ngăn cách tầm mắt bên ngoài, không hề có ý định mời Dương Nhất Minh vào nhà ngồi.
“Dương ca, bọn họ cũng quá kiêu ngạo!” Phía sau Dương Nhất Minh có người không phục, hắn cũng bị Cố Ngọc cắt tóc, tự nhiên đối với cô ghi hận trong lòng, chỉ là người này không giống Dương Nhất Minh đem tóc cạo trọc, ngược lại đội mũ lưỡi trai che đỉnh đầu của mình.
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi!” Dương Nhất Minh tối tăm xoay người, trong mắt đè nén gió lốc bạo nổ.
Mặc kệ là Triệu Hồng, Mạnh lão, hay là Cố Ngọc bọn họ, hắn sẽ khiến cho những người này nhìn thấy, ai mới là người cười đến cuối cùng.
……
Dương Nhất Minh trở lại chỗ ở thoải mái của hắn, trong phòng Triệu Hi mặc áo ngủ sa mỏng màu đen đi lại, không có máy sưởi nhưng vẫn có điều hòa, trong nhà so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.
Dương Nhất Minh vào nhà liền đem áo khoác cởi ra.
“Làm sao vậy thân ái, tức giận?” Triệu Hi lớn lên ôn nhu xinh đẹp đầy đặn, có hương vị nữ nhân thành thục, kỳ thật vài năm trước cô ta đã gả cho người ta một lần, luận tuổi tác so với Dương Nhất Minh còn muốn lớn hơn vài tuổi, nhưng hết cách rồi, cô ta hiện giờ thích loại tiểu thịt tươi kiều nộn này.
Dương Nhất Minh khẽ hừ một tiếng, không để ý đến Triệu Hi.
Hắn nguyện ý cùng Triệu Hi ở bên nhau, trừ bỏ bởi vì cô ta có vài phần tư sắc, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cha cô ta-Triệu Hồng là người cầm quyền căn cứ, bằng không ai muốn đi hầu hạ hai cha con bọn họ?
“Được rồi, chỗ ba em sẽ đi nói, còn không phải mấy cái dị năng giả ngoại lai sao, không có gì ghê gớm.” Triệu Hi tiến lên ôm cổ Dương Nhất Minh cho hắn một nụ hôn, cô ta cũng không phải đại tiểu thư không biết thế sự, thế cục động thái trong căn cứ cô ta đều xem ở trong mắt, chỉ là bình thường không muốn nhọc lòng thôi, dù sao cũng là chuyện của nam nhân, nữ nhân các cô chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được.