Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Rời đi Tề Vi, Tần Nguyệt đi về hướng tiểu khu, dọc theo đường đi tiện tay giải quyết một số ít tang thi gần đó.

Thời điểm đi qua khu dân cư, rất nhiều người may mắn sống sót thò đầu từ cửa sổ vụng trộm nhìn Tần Nguyệt, còn có một người to gan phất tay hướng Tần Nguyệt kêu to,”Này, em gái, làm gì đó, thức ăn của anh sắp hết, em suốt ngày ra ngoài có thể hay không cho anh ít đồ ăn?”

Một vài người nghe vậy, cũng thò đầu ra phụ họa.” Không sai, không sai, em đưa cho anh ít đồ, anh iền cấp cho em hai xấp tiền.”

“Đưa cho tôi trước, tôi cho em gái ba xấp, còn có tiểu phí, có gì cứ đưa lại đây..”

“Tôi đưa 1000, còn có tiền gì đó đều đưa…”

“Em gái, trước đưa cho tôi, con trai tôi là quan viên chánh phủ, chỉ cần đưa….”

“Ai, dựa vào cái gì đưa cho cậu trước, em gái nghe chị nói, đừng nghe bọn hắn…”

“Làm sao nói, trước hết tôi là chủ tịch công ty dược phẩm XX, chỉ cần đưa tôi ít đồ ăn, tôi cam đoan…”

Thanh âm trong tiểu khu càng lúc càng lớn, bọn họ sợ Tần Nguyệt không có nghe thấy, người kia so với người kia càng to tiếng hơn, điều kiện sau so với điều kiện trước càng muốn tốt hơn, Tần Nguyệt nhíu mày bước nhanh đi qua, trước khi đi còn có ý tốt chỉ chỉ xa xa vì tiếng nói của bọn họ hấp dẫn không ít tang thi tới gần.

“A, cô đừng đi….” Đáng tiếc có người còn không có hiểu rõ hành động của Tần Nguyệt, chỉ mong cô dừng lại để thương lượng giá cả.

“Mau nhìn phía dưới, những quái vật kia lại tới….” Mọi người kêu to kêu to, đóng cửa sổ đóng cửa sổ, đóng cửa chính, an tĩnh ở trong nhà, tang thi thì hưng phân rống.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đây là thời cơ tốt để thanh lý tiểu khu Cát Tường, không cần lo lắng người khác thấy, cũng không cần lo tang thi tập kích, Tần Nguyệt tránh đi tang thi đang du đãng, rẽ lên tiểu lộ.

Tần Nguyệt chọn con đường này là có nguyên nhân, vừa là con đường tắt về nhà, vừa ít tang thi; thứ hai, con đường này hai bên đều là phòng ốc vách tường, không có cửa sổ, không ai nhìn thấy cô đang làm gì.

Tần Nguyệt một tay cầm búa hành tẩu, một tay cắm trong túi áo hấp thu tinh hạch, trụ cột thăng cấp màn hậu kỳ càng ổn định, không dư thừa đến mức khuếch đại dị năng bạo tẩu. Như vậy cũng tốt hơn so với việc nâng cấp nền tảng, nền tảng không tốt mà đã đắp 100 tầng thì chỉ cần một trận địa chấn nhỏ cơ hồ đã muốn không còn một mảnh.

Kiếp trước, xếp hạng trong căn cứ là dựa vào những người có căn cơ tốt, tiếc là Tần Nguyệt mỗi ngày đều liều mạng để sống nên không có cơ hội này, chỉ là liều mạng thăng cấp dị năng để bảo toàn mạng sống, vì vậy cô rất trân trọng cơ hội quý báu này.

Đi qua ba mươi thước, Tần Nguyệt lặng yên đề phòng, bốn phía im lặng không có một cái bóng tang thi, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Cái thành phố này người sống đã sớm vượt quá 1500 vạn, sau mạt thế số lượng phải tăng thêm nhiều hơn nữa, theo lý thuyết mà nói thì cứ mười mét sẽ phát hiện tang thi, mà hiện tại cô đi lâu như vậy không thấy có bóng dáng con tang thi nào, khẳng định nơi này có vấn đề.

Tang thi đâu? Bị con người ăn sao? Ánh mắt Tần Nguyệt híp lại, không thích hợp, loại này không phải có tang thi cao cấp điều khiển thì là bị người khác dẫn đi, nhưng loại nào cũng không có tốt lành gì. Tần Nguyệt bước nhanh về phía trước chuẩn bị rời đi.

Băng! Băng! Băng!

Liên tiếp vang lên ba tiếng nổ mạnh không nhỏ, tiếp theo là nhìn một đám người lạch bạch tiến tới lại đây, Tần Nguyệt quay đầu nhìn, nhất thời liền hít một ngụm khí lạnh, có cần như vậy không?

Cách địa phương Tần Nguyệt đứng không xa, một đám người cước bộ hoang mang rối loạn chạy tới, đằng sau bọn họ là một đám tang thi chậm chạm nhưng số lượng thì không khác tổ ong vò vẽ, trong đám dị năng giả đã trải qua chiến đấu kịch liệt, cả người mệt mỏi, ngược lại đám người thường cầm dao bổng công cụ cac loại chạy ở phía trước.

Đáng chết, như thế này cô làm sao chạy được đây, đằng trước là tang thi triều, đằng sau lại một đám tang thi, hai bên là vách tường, dù cho dùng dị năng cũng không dễ thoát khỏi nơi này, tự hỏi chính mình, Tần Nguyệt cũng không dừng cước bộ, hiện tại biện pháp tốt nhất là thừa dịp hai bên tang thi chưa hợp nhất phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Tần Nguyệt chạy nhanh tốc độ, tay vung búa chém những tang thi chặn đường cô.

Thẩm Hạ Thanh dẫn đầu chạy ở đằng trước, lúc trước chiến đấu đã làm cho hắn sức lực cạn kiệt, vốn là muốn chạy ra đường cái thẳng tắp, bên đó đường rộng mở, có lợi cho di năng giả, nhưng hắn lại nhìn thấy bên con đường hẹp nhỏ bên trái có người chạy đi, như vậy hẳn là có đường thông ra địa phương khác mà không phải ngõ chết, bọn họ sẽ không bị vây ở bên trong, mà kia ngõ nhỏ không khoan, vừa vặn cho bọn họ vượt qua, mà lại ngăn chặn được tang thi triều sau lưng. Nếu không tốt còn có người làm đệm lưng.

Vì vậy Thẩm Hạ Thanh dẫn một nhóm người chạy nhanh vào ngõ nhỏ mà Tần Nguyệt vừa chạy qua…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui