Thành phố chìm trong yên lặng, đang là ban ngày nhưng cả bầu trời xanh ngắt lại bị bao phủ bởi màn đêm đen khịt.
Nếu hiện giờ có ai đó ở đây hẳn sẽ bất ngờ lắm, nhưng tiếc là không có ai.
Bởi giờ đây,người dân toàn thành phố đều chìm vào hôn mê.
Đêm đen bao phủ,không khí bắt đầu lan tràn những hạt li ti màu xám, giống như không khí len lỏi đến khắp các ngóc ngách, sau đó chúng thẩm thấu vào mọi sinh vật sống kể cả loài người.
Hàn An tỉnh lại sớm nhất, cậu nhìn con thể mình bị thứ li ti kia xâm nhập nhưng không làm gì, bởi cậu biết, đây là một quá trình bắt buộc không thể thay đổi càng không thể ngăn chặn.
Mạt thế đã giáng lâm.
.
Mọi chuyện phải bắt đầu kể từ hai tháng trước, Hàn An tỉnh dậy từ cơn mê mang, đầu cậu choáng và đau kinh khủng.
Mãi một lúc lâu sau, ý thức đình trệ mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Cậu nhìn qua khe cửa, ánh mặt trời ấm áp, bên dưới đường phương tiện giao thông tấp nập hoà cũng tiếng nói cười vang dội.
Một khung cảnh yên bình, và khác xa với trí nhớ của cậu.
Trong trí nhớ của Hàn An, thành phố này u ám và tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ánh mặt trời bị che phủ bởi mây đen dầy đặc.
Đường phố thì vắng vẻ, nhà cửa thì đổ nát.
Không có bất kì một âm thanh nào vang lên, có chăng cũng chỉ có tiếng la hét tuyệt vọng của nhân loại và âm thanh cắn nuốt máu thịt của những con tang thi.
Phải, tang thi.
Chính là cái loại con người bị biến đổi, mất hết lí trí và cảm xúc không có gì ngoài khao khát máu thịt của nhân loại, những người đã từng là đồng loại của chúng.
Chúng đã không còn có thể được gọi là con người nữa rồi.
Chỉ còn là những con quái vật háu ăn vô tri.
Hàn An nhớ rõ bây giờ là năm thứ 4 sau mạt thế, cậu đầu quân vào một căn cứ ở Bắc Vũ, sau đó căn cứ sảy ra tang thi triều.
Thân là một dị năng giả hệ mộc không có sức chiến đấu, cậu được căn cứ đưa đến chỗ chủ ẩn của người thường tạm lánh.
Nhưng cuối cùng căn cứ vẫn bị công phá, Hàn An bị một người thường khác lôi ra làm lá chắn thịt, bị đẩy về phía đàn tang thi đông nghịt, bị cắn xé đến chết.
Lúc đó cậu đã nghĩ : Biết thế đã đi tìm cậu nhỏ rồi.
Giờ chết rồi thì làm sao mà tìm được người nữa ? Thật đáng tiếc ...!Quả nhiên là mạt thế bức người.
Giây sau đó, Hàn An lâm vào bóng đêm vô tận.
Đến khi cậu tỉnh dậy thì đập vào mắt cậu chính là khung cảnh này đây.
Hàn An không tin vào mắt mình cho lắm, cậu nhéo mạnh vào cánh tay mình.
Ui cha, đau thiệt á.
Vậy đây chắc không phải là viễn cảnh cậu vẽ ra cho bản thân mình lúc hấp hối đâu ha.
Sau khi xác nhận tính chân thực của sự việc, Hàn An lập tức lấy điện thoại kiểm tra ngày tháng.
Ngày 23 tháng 4 năm 2065, hai tháng trước khi xảy ra mạt thế.
Hàn An nằm ườn trên chiếc giường được lót đệm êm ái và bộ chăn gối sạch sẽ, điều mà khi ở mạt thế khó lòng có được.
Cậu thở ra một hơi đầy thoả mãn,bắt đầu suy tính về cuộc sống sau này.
Cho đến khi mạt thế giáng lâm cậu còn hai tháng nữa để chuẩn bị những vật phẩm thiết yếu.
Nghĩ là làm, Hàn An kiểm tra tài khoản trước tiên, sau đó bị mấy số không dài ngoằng đang hiển thị trên điện thoại doạ hết hồn.
Gọi điện cho ngân hàng kiểm tra mới biết là cậu nhỏ gửi.
10 triệu, con số thiên văn mà Hàn An không bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày sở hữu số tiền ấy.
Quả nhiên trên đời chỉ có mình cậu nhỏ thương cậu nhất.
Nhưng tiếc là một tháng trước, cậu nhỏ của Hàn An đột nhiên biến mất.
Cậu muốn đi tìm nhưng là một học sinh cao trung, Hàn An cơ bản không thể xin nghỉ học để đi tìm cậu nhỏ - một người đã thành niên và có quyền quyết định mọi thứ trong cuộc sống của mình.
Cứ như thế cho đến khi mạt thế giáng lâm, cậu còn bận vật lộn với sinh tồn càng không có thời gian đi tìm cậu nhỏ.
Cho đến tận khi chết đi..