Khoảng 20' sau Tiểu Q một thân bụi bặm trở về.
Hàn An xoa đầu nó, lấy cho nó hai con cá khô nhỏ coi như khen thưởng.
_ Đó chính là người điều khiển tang thi ? Trong mặt mũi cũng không xấu xa lắm.
_ Người xưa đã có câu, đừng trông mặt mà bắt hình rong.
Cứ nhìn cái đống lộn xộn trên bàn là biết hắn đã cướp của bao nhiêu người.
Với lại mấy con tang thi kia cũng không ăn chay đâu.
Phạm Hoan Hoan khinh bỉ liếc Hoàng Giám Vũ.
Lưu Tịnh Ly và Trần Lập Đông đang thì đam thì thầm gì đó, có vẻ đang bàn chiến thuật để đối phó với dị năng giả kia.
Mọi người đều mải nói chuyện nên không ai để ý đến ánh mắt thù hận của Hàn An.
Lâm Cảnh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lần này hãy tận hưởng cảm giác xuống địa ngục đi nhé ?
.
Ánh sáng đầu tiên của ngày mới xuyên qua kẽ lá mà chiếu xuống mặt đường.
Bữa sáng vẫn là bánh quy và nước lọc, chỉ có bạn nhỏ Tiểu Q là được ưu ái tăng thêm một con cá khô nhỏ.
Không ai nói chuyện với nhau khiến cho bầu không khí im lặng quỷ dị.
Mọi người đều đang tiết kiệm thể lực hết mức có thể, vì hôm nay sẽ có một trận chiến lớn.
Ngày sau khi [ Tịnh Sương ] ăn xong thì lũ tang thi cũng mở mắt.
Tiếp đó là sự xuất hiện của thanh niên ở nhà gỗ đêm qua.
Đi sát bên hắn chính là ba con tang thi ăn mặc sạch sẽ.
_ Chào các vị, có phải các vị đã đến nhà tôi vào đêm qua không ? Nhưng khi tôi định tiếp đãi các vị thì các vị lại bỏ đi mất.
Hắn nói với biểu cảm hối tiếc.
Năm người từ trong xe bước ra, còn Tiểu Q được lệnh ở lại trông xe.
Nhìn thấy họ, ánh mắt thanh niên trở nên kì lạ.
_ Anh trai gì đó ơi, anh nói cái gì mà đến nhà anh thế ? Đêm qua bọn tôi bị đám tang thi này chặn ở đây cả đêm.
Làm sao đến nhà anh được ?
Phạm Hoan Hoan đứng uỡn ẹo, nhưng Lâm Cảnh không để ý cô.
Đôi mắt hắn dán vào người Hoàng Giám Vũ.
Bị ánh mắt nóng bỏng như thế nhìn chằm chằm khiến mồ hôi của cậu ta túa ra.
Một áp lực vô hình đè nặng lên vai Hoàng Giám Vũ.
Cảm giác như thể cậu ta đang cõng trên lưng cả một quả núi vậy.
Hàn An vỗ vai Hoàng Giám Vũ hai cái, làm cậu ta giật mình tỉnh lại.
Thế mà cậu ta lại bị Lâm Cảnh công kích tinh thần.
_ Thế mà thoát được công kích tinh thần của mình.
- Thanh niên cằn nhằn.
Biểu tình của Lưu Tịnh Ly trầm xuống.
Nhưng chỉ giây lát, một nụ cười tiêu chuẩn đã xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
_ Chúng tôi là người từ trung tâm thành phố đến đây, muốn đến Lục Thị.
Nhưng đi đến đây thì lại bị đám tang thi này chặn lại, anh xem ở đây cũng phải gần một trăm con tang thi, chúng tôi chỉ có năm người sao mà địch nổi chứ.
Đợi Lưu Tịnh Ly nói xong, Trần Lập Đông lập tức tiếp lời.
_ Nhưng mà đám tang thi này cũng rất kì lạ, chúng tôi ở đây cả một đêm nhưng chúng cũng không tấn công chúng tôi, anh nói xem vì sao chứ ?
_ Thì là vì chúng đã bị ai đó điều khiển chứ sao.
Hai người họ kẻ tung người hứng đến là ăn ý.
_ Đủ rồi - Lâm Cảnh quát.
- Các người đã thừa biết rồi thì tôi cũng không nhiều lời.
Để tất cả vật tư các người có lại thì tôi sẽ tha cho các người một mạng.
Nếu không ...
Lâm Cảnh vẫy tay, tất cả tang thi đồng loạt hướng về phía [ Tịnh Sương ] mà nhe nanh múa vuốt.
Nhưng năm người bọn họ cũng đâu phải dễ chọc.
Ai khởi động dị năng thì khởi động, ai cầm vũ khí thì cầm.
Phạm Hoan Hoan còn tỉnh bơ cười cợt với hắn.
_ Đã bảo là chúng tôi đi từ nội thành đến đây rất vất vả rồi, nước còn chẳng có mà uống chứ nói gì đến vật tư ?
Lâm Cảnh khinh bỉ nhìn năm người, hắn gằn giọng.
_ Vậy thì chuẩn bị trở thành đồ ăn đi.
Trận chiến bât đầu.
Lưu Tịnh Ly và Phạm Hoan Hoan nhắm đến ba con tang thi đang bảo vệ Lâm Cảnh.
Còn Hàn An và Trần Lập Đông thì giết những con tang thi ở trên đường cao tốc.
Tiểu Q thì thi thoảng lại dùng dị năng xử những con tang thi dám đến gần xe của [ Tịnh Sương ].
Nghiệm vụ của Hoàng Giám Vũ là đặc biệt nhất.
Chính là kiềm chế Lâm Cảnh.
.
Quay trở lại ba tiếng trước.
Mọi người đang bàn về chiến lược để đối phó với Lâm Cảnh.
_Dị năng hệ tinh thần vốn không có sức chiến đấu.
Mấy con tang thi ở đằng trước tôi thấy cũng không đáng lo lắm.
- Phạm Hoan Hoan nói.
_ Không hẳn đâu, cái đáng sợ của dị năng giả hệ tinh thần là khả năng tấn công và điều khiển tâm trí của đối phương.
Dị năng giả kia có thể một lúc kiểm soát nhiều tang thi như thế, chắc chắn anh ta rất mạnh về khoản này.
Lưu Tịnh gõ tay lên thành ghế, muốn tìm ra lựa chọn tốt nhất ta khi đối mặt với dị năng giả kia.
_ Trước không nói về dị năng giả, tôi thấy ba con tang thi đứng canh ở nhà gỗ cũng đáng để lưu tâm.
Vì dị năng giả hệ tinh thần yếu về mặt thực chiến nên chắc chắn hắn sẽ chọn cho mình những kẻ mạnh nhất để bảo hộ bản thân.
_ Anh Trần nói đúng.
Theo tôi thì nên để đội trưởng Lưu và chị Hoan Hoan xử lí ba con tang thi canh giữ ở nhà gỗ.
Còn tôi và anh Trần thì lo mấy con trên đường.
_ Thế còn tôi ?
Hoàng Giám Vũ vừa dùng nửa miếng bò khô mình để dành tạo quan hệ với Tiểu Q nghiêng đầu hỏi Hàn An.
_ Nhiệm vụ của anh là quan trong nhất đấy.
-Cậu cười một cách xấu xa.
Dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Hoàng Giám Vũ.
Y như rằng, Hàn An nói tiếp.
_ Nghiệm vụ của anh là ngăn cản dị năng giả kia điều khiển lũ tang thi.
_ Làm sao mà tôi làm được chứ ?!!
Hoàng Giám Vũ la to, nhưng chợt nhớ phía trước mình có gần 100 con tang thi nên vội nhỏ giọng lại.
- Làm sao mà tôi ngăn hắn được ? Tôi cùng lắm chỉ điều khiển được 3 con tang thi thôi.
Còn hắn có thể điều khiển gần trăm con đó ! Căn bản là không cùng đẳng cấp có được không ?!!!
Khác với vẻ lo lắng của cậu ta và vẻ nghi ngờ của ba người còn lại.
Hàn An lại khá bình tĩnh.
_ Tôi nói cậu làm được thì cậu sẽ làm được thôi.
Vì những dị năng giả có cùng một hệ dị năng sẽ luôn kiềm chế lẫn nhau.
Đó là quy luật.
Những người khác nhìn cậu, vẻ nửa tin nửa ngờ.
Hàn An trái lại rất thoải mái, cậu vuốt lưng Tiểu Q, bình thản đón nhận những ánh mắt soi xét kia.
Hoàng Giám Vũ hít sâu một hơi, cậu ta quyết định sẽ đặt cược một lần.
Cược lời Hàn An nói là thật, cược bản thân không phải người vô dụng.
Trước giờ Hoàng Giám Vũ luôn là người được bảo hộ, trước thì là anh trai.
Sau khi anh trai hi sinh thì có lão đại, anh Đông và chị Hoan.
Kể cả khi mạt thế giáng lâm cậu ta thức tỉnh dị năng thì cậu ta cũng vẫn là người được bảo hộ.
Vì dị năng của cậu ta không có năng lực thực chiến, chỉ có thể làm người ta đau đầu một chút hoặc khống chế vài ba con tang thi nhãi nhép.
Lần này chính là một cơ hội, cơ hội để Hoàng Giám Vũ chứng minh với mọi người hoặc chứng minh với chính mình.
Rằng cậu ta không vô dụng.
Cậu ta cũng có thể cùng mọi người kề vai chiến đấu.
_ Tôi sẽ làm.
Lưu Tịnh Ly dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu ta nên không phản đối.
Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan thấy thế cũng đành đồng ý.
_ Kế hoạch tác chiến cứ quyết định vậy đi.
Lập Đông đưa cho tôi viên tinh hạch hệ lôi đó đi.
_ Lão đại cậu....
Lưu Tịnh Ly cười nhẹ.
- Giám Vũ đã đặt cược rồi nên tôi cũng muốn cược một ván.
Biết đâu bất ngờ sẽ đến thì sao..