Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế

Phượng Hâm cứng lưỡi không nói nên lời, anh thật lợi hại đó đại ca, hiệu suất làm việc không phải cao bình thường.

Cô vì cảm ơn đại ca đã tặng hạt giống nên mới nói cho hắn biết tin tức mà cô nghe được từ kiếp trước.

Không nghĩ tới chỉ một tháng không gặp, ngay cả phẫu thuật người ta cũng làm xong rồi.

Không sai, người đàn ông này chính là anh trai từ trên trời rơi xuống của cô, Châu đại ca.

Nếu không đổi thành người khác, cô mà ra tay mới là lạ.

Chỉ có điều, nói đi nói lại, Châu đại ca thành ra bộ dạng thế này không thoát khỏi quan hệ với cô.

Nếu như không phải cô nói cho hắn biết con gái hắn bị bệnh tim bẩm sinh, thì sao người ta có thể chạy đến thành phố A2, thuộc địa bàn của đối thủ sống còn, thiếu chút nữa còn chết sớm hơn so với kiếp trước.

“Tiểu Như, nói vậy thì cuộc phẫu thuật của em rất thành công đi.”

“Vâng! Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật của em rất thành công, hồi phục cũng nhanh.”

“Em mới phẫu thuật được một tháng, dù có hồi phục thế nào thì bây giờ cơ thể cũng rất suy nhược, phải ăn nhiều lên, nếu không về sau chị cũng khó nói với bố em.”

“Chị tiên nữ, chị nói vậy là sẽ không phải không để ý đến em và bố đúng không!” Trong giọng nói có sự không xác định.

Phượng Hâm: “...”

Hóa ra đứa nhóc này không chịu nói là vì lo lắng về chuyện này.

“Yên tâm đi! Chị đã nhận bố em là anh trai, sao chị có thể không để ý đến bọn em.”

Đôi mắt hơi đỏ của Tiểu Như trở nên long lanh vô cùng chói mắt.

“Chị tiên nữ, đúng là quá tốt rồi.”

Phượng Hâm càng lúc càng thích cô gái nhỏ này rồi, mỗi người đều có hai mặt, mặt thiện lương và mặt đen tối.

Thời gian mạt thế bắt đầu càng dài, sự hồn nhiên trong sáng thế này cũng dần dần vơi đi, đến cuối cùng là biến mất hoàn toàn.

Nguyên nhân rất đơn giản, tính cách như thế này không phù hợp với mạt thế.

Trừ phi được bảo hộ rất tốt, nếu không khó mà tồn tại được.

Phượng Hâm quay đầu nhìn cô bé một cái rồi lại tập trung nhìn phía trước.

Tiểu Như lấy ra một miếng lương khô, đang chuẩn bị ăn thì nghe thấy một âm thanh rất nhỏ rất nhỏ, có chút mơ hồ không rõ.

“Thật hy vọng em vĩnh viễn là dáng vẻ như vậy không đổi thay.”

Cô bé nghi hoặc chớp chớp mắt, “Chị tiên nữ, chị nói gì vậy?”

Phượng Hâm không đáp, lối suy nghĩ này của cô thật ích kỷ, nhưng cô không nhịn được mà nghĩ như vậy.

Nếu như một ngày nào đó cô đồng hóa vào thế giới mạt thế này, tất cả mặt lương thiện toàn bộ đều biến mất, khi nhìn thấy Tiểu Như, nói không chừng còn có thể tìm lại được sự lương thiện bị cô lãng quên.

Trên đường đi vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng Tiểu Như nhai đồ ăn phát ra, thì trong xe không có bất kỳ âm thành nào.

Phượng Hâm hạ cửa kính xe, trong làn gió khẽ thổi mang theo mùi máu nhẹ nhẹ phả vào mặt.

Mùi máu một chút cũng không dễ ngửi, cũng có thể nói là rất khó ngửi.

Chỉ có điều mọi chuyện đều cần phải chấp thuận tiếp nhận, không có bất kỳ nguyên nhân nào khác.

Trên đường đi, ngoại trừ vài chiếc xe bỏ hoang và vài bộ phận cơ thể rời rạc của tang thi, thì họ không gặp phải chuyện gì, có thể nói là rất thuận lợi.

“Chị tiên nữ, xe ô tô không thể đi qua giao lộ nối giữa thành phố A3 và thành phố A2 ở phía trước.

Em với bố phải xuống xe từ đây tìm một chiếc xe máy mới đi qua được.”

Cũng không đến mười phút tiếp theo.

Tiếng gào rống của tang thi ở phía trước càng lúc càng kề cận.

Phượng Hâm chau mày, đánh giá giao lộ bị kẹt xe phía trước.

Ở đó chỉ có một khe hẹp rất nhỏ, chỉ đủ cho một chiếc xe máy lọt qua.

Phía bên kia con đường là tang thi đông chi chít.

Tình huống này, cho dù có thể đi qua đó được thì hy vọng sống sót cũng rất mơ hồ.

Bọn chúng dường như nghe được tiếng xe Phượng Hâm đang đi đến, hướng về phía cô gào rống lên.

Phượng Hâm rất hiếu kỳ, mấy người đã bỏ đi trước đó bây giờ đâu rồi?

Đã đi qua rồi hay là vĩnh viễn cũng không qua được nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui