Đêm khuya trong căn phòng lít nhít toàn tiếng thở trẻ con đang ngủ say, Thứ Nguyên và Thủy Lam đứng cạnh bậu cửa sổ nhìn xuống dưới, cả hai truyền âm kín đáo.
"Canh phòng khá nghiêm ngặt" Thứ Nguyên bĩu môi: "Ngươi xem khả năng tìm được cái viện chó má kia có còn thành công không vậy??"
Nghĩ đến nữ chính có thể còn ở ngoài kia nhìn bọn họ chằm chằm, Thứ Nguyên liền không nhịn được rùng mình một trận.
Cái ánh mắt lúc đó của cô ta hơi bị ghê.
Thủy Lam hừ lạnh: "Tìm ra rồi"
Thứ Nguyên hỏi: "Tìm ra lúc nào sao ta không biết"
Thủy Lam sâu kín nói: "Lúc nào sao ta phải nói cho ngươi biết.
Ngu xuẩn"
Thứ Nguyên giận đến run người, chỉ ngón tay nửa ngày không dám mắng sợ nữ nhân độc ác này cho mặt mình một bàn tay.
Sáng sớm hôm sau cùng đám trẻ ồn ào xuống nhà ăn sáng xong, Thứ Nguyên và Thủy Lam được La Nhụy Vân đích thân đưa đến trường học.
Nơi này trước đây là một trường trung học dân lập, tận thế tới khiến tình hình trị an Thủ Đô lao đao một thời gian, không biết bao nhiêu công trình bị hư hại.
May mắn Thủ Đô dù sao cũng là nơi quân đội tập hợp lực lượng không nhỏ, thế nên sau nửa năm cuộc sống cũng dần ổn định, cư dân bắt đầu đổ về sinh sống.
Trường học này cũng được xây dựng tu bổ lại và là nơi tất cả trẻ em dưới 13 tuổi đều theo học.
Đọc truyện tại đây.
Bởi vì tận thế đến nên bắt đầu sau 13 tuổi tất cả đều phải học cách dùng dao súng và xây dựng căn cứ.
Nhỏ làm việc nhỏ, lớn hơn một chút thì theo dị năng giả đi kiếm vật tư.
Nhìn một dãy chữ cái và số đếm trên bảng đen, cộng thêm đám con nít đủ độ tuổi đang chạy nhảy la hét ầm ỹ, Thủy Lam rất có xúc động muốn đốt trường.
La Nhụy Vân nở nụ cười xã giao mấy câu bàn giao học sinh mới cho cô giáo chủ nhiệm, sau đó nghe tiếng bộ đàm triệu tập có bệnh nhân bị thương liền rời đi.
Thủy Lam nhíu mày càng chặt, ngón tay nhỏ xíu đưa lên xoa xoa mi tâm, mất kiên nhẫn hỏi:
"Mi làm gì đó??"
Thứ Nguyên ngồi xổm dưới đất tay cầm viên bi ve đang vui vẻ chơi với đám nhỏ, ngước mắt lên biểu tình vô tội hỏi: "Làm gì là làm gì??"
Thủy Lam phát giận: "Mi có chút ý thức nào của một hệ thống không hả?? Mau đứng dậy cho lão tử!!!!!!"
(ノ ̄皿 ̄)ノ ⌒== ┫
"...!Không muốn a ~" (*꒦ິ꒳꒦ີ)
[…]
Sau một buổi tối đầy những chuyện không vui, Kha Sở đầy bực bội quay về khu biệt thự.
Kha Linh và mọi người đi ở phía sau quyết định không nói gì, bởi cô biết rằng nếu như bây giờ lỡ nói cái gì chọc hắn mất hứng, chắc chắn Kha Sở sẽ bực bội hơn thế này gấp nhiều lần.
Kha Vũ không thấy đâu, có lẽ vài ngày đợi Kha Sở nguôi giận mới mò về không chừng, Kha Linh cũng lựa chọn mặc kệ.
Nhìn khu biệt thự vắng lặng không bóng người Kha Linh khá ngạc nhiên, liền thử dùng tiếng tang thi hống mấy tiếng.
Nhận ra không ai ở nhà kể cả Phó thiếu.
Bọn họ có thể đi đâu chứ?? Kha Linh có chút bực bội thầm oán lão đại nhà mình bỏ nhà cửa không quản, thậm chí một lời nhắn để lại cũng không có.
Đại tiểu thư đã bỏ đi chơi rồi giờ đến lão đại cũng vậy.
Có còn chút ý thức nào của người làm chủ không vậy!!!
[…]
Lúc này cách khu biệt thự mấy chục cây số, Phó Kiệt đang ôm Mạc Khanh biến thành luồng sáng trắng di chuyển về phía Bãi Dài.
Cô nói rằng cô muốn xem nơi Phó Kiệt đang ở vì vậy y liền không chút chần chừ mang cô đi.
Mạc khanh ngoan ngoãn vùi đầu vào lồng ngực Phó Kiệt, cho đến lúc cảm giác gió bên tai đã dừng lại mới quay mặt ra ngoài.
Hắn dừng trước bậu cửa sổ nhẹ nhàng thả cô xuống, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt Mạc Khanh đó là căn phòng vô cùng sạch sẽ và trống trải.
Một chiếc giường đơn 2m, tủ quần áo, bàn ghế làm việc và một giá sách, còn lại hoàn toàn không có vật dụng thừa thãi gì.
Trái ngược hoàn toàn so với khu biệt thự đầy ắp cây cối và vật trang trí mà hiện tại mấy tháng qua cô cùng thuộc hạ đang ở.
"Hàng ngày anh hay làm gì?" Mạc Khanh quay đầu lại hỏi.
"Huấn luyện binh sĩ, sắp xếp chỉnh lý hồ sơ, tiếp nhận nhiệm vụ thủ đô gửi tới hoặc đến một thành phố nào đó, tìm kiếm vật tư và tiêu diệt tang thi"
Phó Kiệt nhàn nhạt trả lời.
Hai tay đút túi quần tựa người trước bậu cửa sổ nhìn Mạc Khanh đang tò mò nhìn đông nhìn tây.
"Không còn hoạt động nào khác sao?" Cô thắc mắc.
Phó Kiệt trầm mặc một lúc, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào Mạc Khanh, hắn nói: "Có, tìm kiếm một người"
Mạc Khanh không cần y nói nốt câu sau đã biết người hắn muốn nhắc đến là ai, liền không nhịn được có chút chột dạ gãi đầu haha cười.
Thong thả đi dạo quanh căn phòng 50m vuông hoàn toàn không có gì để soi mói, vô cùng sạch sẽ.
Cô liền buồn chán nhấc chân đến khu vực bàn làm việc, ôm tâm lý biết đâu Phó Kiệt lại giấu phim sách không hợp tuổi thì sao.
Quả nhiên trời không phụ lòng người.
Khi thấy ngón tay Mạc Khanh chuẩn bị kéo ngăn kéo ra, Phó Kiệt liền biến sắc trong tích tắc đứng trước mặt Mạc Khanh ngăn chặn lại hành động của cô, đồng thời giam người vào trong ngực.
Hắn hỏi: "Định làm gì?"
Mạc khanh ngước mắt lên: "Không được sao??"
Hắn nói, ngữ khí chắc nịch: "Không được"
Cô chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Chỉ xem một chút thôi mà~"
Phó Kiệt tâm mềm nhũn, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không có gì hay để xem cả"
Sau đó nhoáng một cái cảnh vật xung quanh bỗng chốc thay đổi, Phó Kiệt đã mang cô vào không gian của hắn.
Mạc Khanh:.......
Chắc chắn có giấu phim đen!!!
Cô thầm nghiến răng ghi nhớ, sau tìm cơ hội xem là được.
Dưới chân cả hai đang đứng là là bờ hồ rải đầy sỏi mịn đủ màu sắc lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nước linh tuyền ánh lên quang mang khiến khung cảnh hư hư ảo ảo, rất vi diệu.
Nhớ đến lần trước vào đây Mạc Khanh liền tội nghiệp hỏi: "Tắm nữa sao???"
Hắn buồn cười lắc đầu: "Nếu muốn thì cứ việc"
Mạc Khanh lập tức lắc đầu: "Không cần, tôi rất sạch sẽ.
Anh nhìn xem!!"
Vừa nói cô vừa nắm lấy ống tay áo dơ lên trước mũi Phó Kiệt, ý muốn y ngửi.
Phó kiệt có chút buồn cười gạt tay cô nàng xuống, một đường kéo đến khu rừng hơi có chút âm u bên cạnh căn nhà gỗ.
Hành động bất ngờ này của hắn khiến Mạc Khanh liền nghĩ: Có phải y muốn giết người diệt khẩu không??
Sau đó thẹn thùng nhìn bóng lưng cao lớn anh tuấn của y.
"......"
Nếu vậy...!trước khi giết, hắn có định hiếp mình không nhỉ??
Mạc Khanh vô thức nhanh chóng cúi đầu nhìn bản thân một lượt, xem quần áo đầu tóc có chỉn chu hay không, để khi Phó Kiệt ra tay không bị vẻ ngoài lôi thôi làm mất hứng.
Có khi cũng nên nhỏ xuống vài giọt nước mắt uất ức khi bị khi dễ, khóe mắt ửng đỏ, hàm răng cắn lấy môi dưới, bộ dáng nhu nhược tăng thú tính cho người chà đạp.
".........."
"................."
Hình như tình huống không đúng lắm...
Mạc Khanh toát mồ hôi có chút tự phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ.
Chưa gì đã đem trinh tiết đi cho không thu lấy một xu.
Quả thực không chỉ không có tiền đồ mà còn háo sắc.
Suy nghĩ loạn thất bát tao một chút Phó Kiệt đã đưa cô tới một tảng đá lớn.
Nhìn đống ký tự trước mặt Mạc Khanh có chút hoa mắt.
Những hàng văn tự cổ này nhìn hoa khắc nét chữ vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận, bản thân chưa kịp quan sát toàn bộ thì thấy Phó Kiệt đã đặt bàn tay lên chính giữa tảng đá.
Lấy bàn tay làm trung tâm có vô số Ánh Sáng từ từ lan tỏa ra xung quanh làm phát sáng tất cả những hàng chữ chi chít khác trên mỏm đá lớn.
Và rồi một vòng xoáy màu đen vô tận mở ra.
Nhìn vòng xoáy này, Mạc Khanh liên tưởng tới nó không khác gì một vũ trụ thu nhỏ.
Đây là...
"Có thể vào không?" Phó Kiệt hỏi.
Ánh mắt hướng nhẹ về phía vòng xoáy.
Hắn nói tiếp: "Đây là một cánh cổng Di Tích Không Gian".
Mạc Khanh trong lòng xoay vần.
Đương nhiên cô biết đây là một di tích, thế nhưng nam chính tự nhiên đưa cô đến nơi này là có ý gì?? Không phải định cho người ngoài này vào trong chứ???
Bây giờ trong Hồ Lô của hắn đang bán thuốc gì cô hoàn toàn không biết.
Trong tiểu thuyết [Trùng Sinh Thoải Mái Tiêu Dao Mạt Thế] với bàn tay vàng của nhân vật chính chiếm 99%.
Di Tích là con át chủ bài của nam chính, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng cho bất kỳ một ai biết tới, kể cả nữ chủ.
Cùng lắm chỉ cho Mạc Tố Tâm tham quan không gian bên ngoài mà thôi chứ chưa từng để cô ta biết tới sự tồn tại Nghịch Thiên này của Không gian.
Thế nên lúc này Mạc Khanh không thể diễn tả được nỗi khiếp sợ nhìn vòng xoáy đang muốn hút cả linh hồn của mình trước mắt.
Phó Kiệt chỉ nghĩ cô bị bất ngờ, hắn mềm giọng đi một chút: "Trong đó có không ít đồ tốt.
Nếu cố gắng, sẽ có một vài thứ có thể bảo vệ được bản thân rất hữu hiệu lúc nguy cấp"
Ngừng một lát thấy Mạc Khanh vẫn im lặng, hắn nói tiếp: "Tôi muốn lúc tôi không kịp có mặt em có thể tự bảo vệ tốt bản thân"
Mạc Khanh bấy giờ mạnh ngẩng đầu lên cướp lời hắn: "Tôi luôn bảo vệ tốt bản thân mà"
Phó Kiệt híp mắt: "Thật sự?"
Mạc Khanh cứng mặt ha ha cười mấy tiếng.
Hình như cũng có vài lần cô không cẩn thận gặp phải mấy chuyện không may.
Dù sao cũng chỉ là vài sự việc nhỏ không đáng nhắc tới, không cần quá để ý.
Mạc Khanh vĩnh viễn không hiểu những thứ chuyện cô dễ dàng bỏ qua này một chút y cũng không quên.
Thậm chí còn thời thời khắc khắc ôn lại, ghi nhớ thật kỹ.
Nhất là trong 6 năm kia.
Mỗi buổi tối vuốt ve chiếc hộp đựng "vật" đó, nhớ lại những thương tổn cô từng chịu.
Nhớ đến tâm can đều đau muốn hỏng, hắn lại càng muốn giết chết chính mình.
Nếu không phải Ám lúc nào cũng cưỡng chế ý thức hắn, liên tục nói rằng cô vẫn chưa biến mất, vẫn đang đợi hắn ở một nơi nào đó, chỉ cần hắn tiếp tục đi tìm.
Có lẽ hắn đã bỏ mặc thù hận mà buông xuống cuộc sống này.
Lần thứ nhất, lần thứ hai cô đều quay về.
Nhưng ai biết được lần thứ ba ra sao...
Báo thù cái gì, đã không còn quan trọng so với an nguy của cô gái bên cạnh y.
Y nhẹ trở tay nắm lấy bàn tay Mạc Khanh, mười ngón đan nhau không chút kẽ hở::"Không có gì phải sợ, tôi sẽ luôn ở bên em".
Câu nói nồng nặc mùi ngôn tình này hiển nhiên là liều thuốc vô cùng hữu hiệu với tâm trạng rối bời hiện tại của Mạc Khanh.
Nhìn ánh mắt phản chiếu hình bóng bản thân đầy nhu tình có thể dễ dàng nhấn chìm bất cứ ai kia, Mạc Khanh nhớ ra cả hai đã sớm ở mối quan hệ rất rất xa nguyên tác rồi, hắn đương nhiên sẽ che chở cô.
Cảm giác có người yêu cường hãn quan tâm chăm sóc này thật không tồi.
Cô mím môi nhẹ gật đầu, theo chân Phó Kiệt bước qua vòng xoáy đen.
Nếu Thứ Nguyên biết chủ nhân của nó ngoài Di Tích của chính bản thân ra còn đến thăm Di Tích khác của nam chủ, không biết sẽ có biểu tình gì.
Ngay khi cả hai biến mất, Thủy Lam đang nhìn Thứ Nguyên hăng hái phát biểu xây dựng bài "12x2 là 24" thể hiện trí thông minh vượt trội của người mới 5 tuổi, cô bé liền giật ống tay áo Thứ Nguyên.
Cô nhỏ giọng: "Nam chính cho chủ nhân của ngươi vào Di Tích của hắn"
Thứ Nguyên ngây người: "Hả?" Σ(O_O)
Thủy Lam lười nhắc lại, chống tay lên bàn nhàm chán lấy bút vẽ chó canh cửa chỗ tinh hệ.
Ngu ngốc.
Thứ Nguyên cấp tốc liên hệ xem tình hình chủ nhân nhà mình.
Chữ ERROR đỏ chót to đùng hiện lên từ chối quyền truy cập do người dùng đang ở một chiều không gian khác.
Nếu cô ở trong Không Gian của Phó Kiệt thì cậu vẫn có thể dùng thần thức nói chuyện với cô như thường, bị cắt liên lạc thế này trừ phi bị cấm thiên hạn chế.
Hóa ra Di Tích cậu có thế nhưng vị chủ nhân đáng kính kia lại ghét bỏ mà đang vui vẻ dùng Di Tích của người khác.
Sau một khắc biết được sự thật kinh thiên động địa.
Thứ Nguyên như người bay màu độc một mảnh xám tro đứng giữa lớp im lặng chảy hai hàng nước mắt tuyệt vọng.
(༎ຶ ෴ ༎ຶ)
Chủ nhân, em vô dụng đến vậy sao??
Cô giáo:!!!!!?????
Các bạn cùng lớp:!!!!???
[…]
Mạc Khanh và Phó Kiệt vừa bước qua cánh cổng, cơ thể bổ nhào một cái liền hẫng giữa một khu vực không thấy điểm cuối.
Cảm nhận bàn tay trống trơn, cô hoảng hốt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Phó Kiệt.
Chạy một lúc lâu càng chạy càng không thấy bất cứ cái gì, cũng như chạm được vào bất kỳ một vật cản nào Mạc Khanh mới từ bỏ ý định tìm hắn.
Âm thầm chửi mấy câu hắn lừa đảo, cái gì mà "sẽ luôn ở bên cô", Mạc Khanh bấy giờ bị một vùng ánh sáng từ các mảnh pixcels hợp lại thành một mặt người điện tử đơn giản phóng đại rất lớn làm giật mình.
Không phải lại như Di Tích của cô, toàn gặp những người giám sát thần kinh chứ.
Mặt nạ pixcels với đôi mắt kẻ ngang màu đen, nhưng cô cứ có cảm giác nó đang nhìn mình.
Thậm chí còn có chút không hài lòng.
Bị suy nghĩ này dọa sợ, Mạc Khanh có chút không biết phải làm sao.
//Nhân Thuyết Giả, ngươi có muốn cùng vượt ải??//
Nhân Thuyết Giả??? Nó là cái gì???
//Nhân Thuyết Giả, ngươi có muốn cùng vượt ải??//
Nghe mặt nạ lặp lại câu hỏi, Mạc Khanh không muốn suy nghĩ nữa liền gật đầu.
"Được, ta muốn vượt ải"
Ngay khi câu nói chấm dứt, dường như chỉ cần trong tích tắc không gian liền thay đổi.
Đập vào mắt là hàng nghìn hàng vạn tang thi mang đôi mắt đỏ lòm, làn da khô vàng nứt nẻ thối rữa, miệng chảy dịch tanh tưởi đang ô ô a a về phía cô.
Bất ngờ là chúng không hề tránh đi, không nghe lệnh tang thi cấp cao, cứ vậy một đường tấn công Mạc Khanh làm cô hơi chật vật bật người nhảy lên nóc xe buýt bên kia đường.
Khỏi nói cũng biết ải gì đó không quan trọng người chiến đấu là ai, hình như vẫn phải làm nhiệm vụ mặc định.
Từ nóc xe này nhảy qua nóc xe khác, Mạc Khanh nhảy tới đâu tang thi liền hung hãn kéo theo bâu tới đó.
Cô liền có xúc động nhớ đám phường chèo nhà mình.
Cùng là tang thi nhưng ít ra bọn họ rất ưa sạch sẽ, còn có văn hóa.
Giữa một rừng tanh tưởi buồn nôn, vẫn có một mùi hương quen thuộc bay tới chóp mũi.
Lập tức không cần suy nghĩ Mạc Khanh đã biến ra hai lưỡi dao lửa to lớn nóng rực bổ xuống phía đàn tang thi, mở một lối đi tiến thẳng về phía đó.
Nội lực thâm hậu cộng thêm Ngũ Hành thông thạo.
Gần như không mất quá nhiều sức Mạc Khanh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cũng đang dùng Hỏa dị năng rẽ tang thi mà tới tìm cô.
Sự vui sướng lan lên trong lồng ngực, cả hai nhanh chóng rút ngắn khoảng cách rồi ôm chầm lấy đối phương.
"May quá anh đây rồi" Mạc Khanh như chim sẻ nhỏ reo lên.
"Em đã ở đâu?"
Giọng nói khàn khàn có chút run rẩy của Phó Kiệt truyền đến từ đỉnh đầu.
Cô ngẩng mặt lên nhìn tơ máu hằn lên trong mắt hắn, viền mắt dưới hơi xanh đen.
Quần áo so với lúc mới gặp đã nhiễm không ít vết rách và bụi bặm, trên mặt và bàn tay lộ ra ngoài cũng có vài vết xước nhỏ.
Cô giật mình.
"Mới qua gần 30 phút không gặp, anh sao lại thành thế này???"
Phó Kiệt tạm dừng dùng dị năng tiêu diệt những con tang thi đang nhào tới xung quanh, ôm lấy eo Mạc Khanh nhanh chóng biến thành vầng sáng nhảy lên sân thượng một tòa nhà cao 45 tầng.
Dù đã đứng lại nhưng hắn vẫn thủy chung không buông, vùi đầu vào hõm cổ Mạc Khanh hít thật sâu hương vị đặc trưng chỉ cô mới có.
Nhận ra tâm tình hắn không tốt, cô nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng rộng của y.
Sờ trúng hai cái lỗ áo rách, cô nghĩ hẳn Phó Kiệt đã không ít lần dùng đến đôi cánh kim loại.
Phó Kiệt càng siết vòng tay chặt hơn một chút, hô hấp cũng dần bình ổn.
Tuy vậy giọng nói vẫn có chút khàn khàn.
"30 phút cái gì.
Tôi và em đã lạc nhau ba ngày"
Mạc Khanh tròn mắt: "Ba ngày?? Sao lại nhanh vậy??"
Phó Kiệt nhấc người dậy nhưng vẫn để cả hai dán sát vào nhau, chỉ có cách này mới làm hắn an tâm cô vẫn đang ở bên cạnh hắn.
"Ừ, tôi thực hiện rất nhiều nhiệm vụ ở các thành phố phía sau, mới phá được lồng phòng hộ của thành phố này thì cảm nhận được em." Vậy nên cái gì cũng không làm, tìm gặp người trước đã.
Mạc Khanh nghi hoặc nhìn ra phía xa xa, thấy ở khu Đông Bắc giữa không trung có một lỗ hổng rất lớn liền nuốt một ngụm nước bọt:
"Là anh phá?! Các ải trước cũng vậy sao??"
Phó Kiệt gật đầu: "Em không gặp??"
Mạc Khanh lắc đầu: "Lúc vừa bước qua cánh cổng thì tôi rơi vào một nơi rất lớn, chạy một lúc cũng không thấy ai cả.
May thay khi dừng lại thì có một mô hình hỏi tôi muốn vượt ải không rồi đưa đến đây.
Chẳng mấy chốc đã gặp anh rồi"
Phó Kiệt nhíu mày nghĩ tới Mạc Khanh kể thì nhanh, còn hắn đã phải vượt qua 7 đến 8 ải.
Nghĩ khả năng của cô cũng không phải vừa vậy nên hắn định hoàn thành trong thời gian nhanh nhất rồi chờ đợi.
Ai ngờ cô lại được đưa vào tận trong này.
"Tôi cũng vậy" Phó Kiệt giản lược tình huống:
"Vi hình mô phỏng cũng hỏi -Nhân Loại Giả, ải đầu tiên sắp tới-, không nghĩ được gì đã bắt đầu vào chiến đấu"
Mạc Khanh nghe hắn kể, thấy cả hai bị tách ra còn được đối xử khác biệt liền có chút suy tư.
Không phải cô là người xuyên không nên được đặc cách so với nam chính chứ??.