Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện


Ngày 27 tháng 8, Mạt Thế năm thứ 7.
Nhân loại dân số ban đầu 7 tỷ người, hiện tại sau khi Kỷ Nguyên Bóng Tối bao trùm, chật vật sống sót đã chỉ còn chưa tới 100 triệu người.

Sống rải rác khắp các căn cứ lớn nhỏ trên thế giới.
Dị năng, thể chất càng ngày được nâng cao, đời sống đi vào ổn định, thế nhưng tang thi cũng không chịu thua kém.

Không chỉ tiến hóa về dị năng mà cái đáng sợ nhất của chủng loại ăn thịt người này chính là trí tuệ.
Bọn chúng đã bắt đầu có trí tuệ rồi.
Mạc Tố Tâm đứng trước một con tang thi trẻ con đang ôm ghì lấy con thú bông trong lòng mình, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Ngoài nước da có màu trắng nhợt, móng tay đen sì và đôi mắt đỏ ngầu ra, nhìn nó không khác gì một con người hoàn toàn bình thường.
Không khát máu, không nhe răng gào thét.

Cô bé tang thi này cứ im lặng nhìn cô như vậy.
Bọn họ sau một chuyến ra ngoài nghiên cứu thì gặp được nó đang ngồi trên vỉa hè một góc phố.

Lúc đầu bọn họ cứ ngỡ đó là một đứa trẻ nhân loại bị lạc mẹ, thế nhưng khi lại gần thì bị ánh mắt đỏ đặc trưng của tang thi dọa sợ.
Cô bé bật dậy hướng bọn họ gào thét, nhe hàm răng sắc nhọn ra ý đồ muốn ăn người, và chính Mạc Tố Tâm đã ra lệnh phải bắt sống nó.

Tuy thiệt hại mất 1 người vì bị tang thi trẻ con này cắn trúng nhưng cô cảm thấy rất đáng.

Nếu có thể nghiên cứu ra loại thuốc đó thì chắc chắn đây sẽ là một bước tiến lớn của nhân loại.
Đọc FULL bộ truyện.
Thế giới phồn vinh trước đây chắc chắn không chỉ phục hồi mà còn tiến xa hơn tổ tiên gấp trăm lần.
"Nó ăn no rồi"
Một người đàn ông tao nhã tuấn tú bước tới từ phía sau, đứng cạnh Mạc Tố Tâm rồi dùng ngón tay thon dài trắng muốt gõ gõ vào tấm kính.
"Chủng loại này nếu ăn no sẽ ngừng tấn công nhân loại.

Bọn chúng nghĩ rằng nếu kiềm chế được bản tính khát máu thích hợp thì sẽ trà trộn được vào thế giới loài người.

Việc kiếm ăn cũng trở nên dễ dàng hơn.

Thật thông minh"
Mạc Tố Tâm dời ánh mắt khỏi người đàn ông vừa xuất hiện.

Cô hỏi:
"Có tin gì mới không?"
"Ahaha"
Người đàn ông cười nhẹ: "Sao lại không? Đám tang thi chúng ta mới nghiên cứu ra quả nhiên rất biết nghe lời.

Không lệch một ly"

Mạc Tố Tâm gật đầu: "Cha em biết tin rồi chứ?"
"Uhm, đang vùi đầu phấn khích trong phòng thí nghiệm riêng.

Chắc vài ngày tới không muốn ai quấy rầy đâu....!À ~" Hắn ta quay đầu sang cô: "Phó Thanh tìm em"
Mạc Tố Tâm hơi ngạc nhiên: "Anh ấy về rồi sao?"
"Em không biết?"
"Anh ấy không nói sao em biết được chứ" Mạc Tố Tâm hơi mất mát cúi đầu.
Phó Thanh từ ngày tiếp quản chức vụ của người anh trai Phó Kiệt, có thể nói là lượng công việc tăng gấp ba lần bình thường.

Đến thời gian nhắn một câu chúc ngủ ngon còn không có nữa là cuộc điện thoại báo tình hình.
Hắn ta nhìn chăm chú vào con tang thi, nó cũng im lặng nhìn hắn.

Bỗng nhiên cả cơ thể của nó bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, con thú bông cũng bị hắn cố tình tách ra.

Con tang thi trẻ con hoảng loạn vẫy vùng ý đồ cướp lại con thú bông, cổ họng hét lên những tiếng kêu khàn đục bất lực.

Mạc Tố Tâm nhìn nhiều thành quen, cô xoay người rời đi.
"Không đến tìm bạn trai hả?"
Cô nói không cần ngoái đầu lại, bước chân cũng không dừng lấy một nhịp.
"Anh nên hỏi chính mình câu này mới đúng.

Nếu y biết anh thế này xem y có xé xác anh ra không.

A Duật"
Du Tư Duật tiếp tục nhìn mảnh hỗn độn trong phòng tang thi trẻ con mình vừa gây ra, y híp đôi mắt hẹp dài tà mị, miệng nở nụ cười không rõ đầy ý vị.
[...]
Mạc Tố Tâm trở về nhà riêng, cô mệt mỏi thả đôi chân trần trên tấm thảm trải sàn rồi buông mình xuống ghế sofa mềm mại.
Vắt tay lên trán, thở một hơi dài.

Giống như tất cả sức lực bị rút cạn.
Nhiều lúc cô chợt nghĩ bản thân mình bấy lâu nay hình như đã để vụt mất một cái gì đó, thứ này nếu cô bỏ lỡ sẽ trở thành hối tiếc lớn nhất mà cô từng biết.

Cái ý nghĩ này đến và đi quá nhanh, khiến cô không tài nào bắt kịp.
Mất mát này dù là Phó Thanh cũng không thể bù đắp cho cô được.

Anh rất dịu dàng, cũng rất yêu chiều cô.

Tuy nhiên vẫn còn thiếu....
Thế nhưng...!"Cái đó là gì mới được"
Mạc Tố Tâm đau đầu, trống rỗng từ trong tim khiến cô thấy phát đau.
"Em muốn nhắc đến cái gì?"

Bất chợt giọng nói nam nhân trầm thấp từ trên cao phủ xuống khiến Mạc Tố Tâm giật mình.

Cô buông tay xuống thì thấy gương mặt người đàn ông đã mất tăm mất tích gần tháng nay không liên lạc đang cười nhẹ nhìn mình.

Biết rõ anh là ai nên Mạc Tố Tâm không ngồi dậy, mà cứ nằm đó lẳng lặng nhìn y.
Thấy cô không nói gì, Phó Thanh dịu dàng vỗ về:
"Công việc rất bận, em biết mà.

Ngay khi vừa về tới căn cứ người đầu tiên anh tìm là em.

Anh có quà cho em đấy"
Mạc Tố Tâm lắc đầu: "Em không cần, anh biết mà"
Phó Thanh cười ôn nhu, từ từ phủ xuống người cô, trao cho người yêu một nụ hôn ấm áp.
Không gian im ắng chỉ có tiếng hít thở của hai con người, bàn tay Phó Thanh nhẹ vuốt mái tóc dài mượt của Mạc Tố Tâm.

Khi tách ra y trấn an.
" Tâm Nhi, anh rất nhớ em.

Không giây phút nào là không nhớ.

Vì vậy khi đối mặt với nguy hiểm anh chỉ có thể cố gắng bảo hộ bản thân thật tốt, để còn trở về gặp em"
Mạc Tố Tâm xiêu lòng, cô hơi hờn dỗi bặm môi: "Anh thật giảo hoạt.

Nhưng em nhất định không tha thứ cho anh"
"Vậy sao?!"
Phó Thanh cười cười không để trong lòng, một lần nữa phủ xuống, hắn tiến quân thần tốc không để Mạc Tố Tâm có cơ hội than vãn thêm một từ nào.
Đến nhà người yêu lúc đêm muộn, kẻ ngu cũng biết nên làm gì.
Dùng môi mình chặn môi cô lại, hai bàn tay không rảnh rỗi mà bận bịu tháo từng nút áo của cả hai, sau đó nhanh chóng tụt chiếc váy zip của cô vứt xuống nền nhà.
"Thanh...."
Vừa rời ra 1s lại xáp ngay tới, câu nói tiếp theo của Mạc Tố Tâm bị Phó Thanh chặn ngay lại.

Không khí lạnh lẽo bỗng chốc bị lửa tình của cả hai đốt cháy đến phát nóng.

Y dùng cả tay lẫn môi mình châm lửa khắp nơi trên người Mạc Tố Tâm, từng ngõ ngách hắn đã rất quen thuộc cho nên chỉ mất một lúc Mạc Tố Tâm đx sắp quên luôn mình vừa lúc nãy còn đang giận chuyện gì.
"Tâm Nhi..., có nhớ anh không?"
Y để cự vật trước nơi đã sớm ướt đẫm, chậm chạp không chịu vào, thậm chí còn cọ qua cọ lại nhấp nhấp rồi lại rút lui khiến Mạc Tố Tâm ngứa ngáy muốn điên.
Rõ ràng là anh có lỗi trước sao lại muốn cô xuống nước cơ chứ.
Nhìn ánh mắt ngập nước lại đầy quật cường của cô, Phó Thanh cười cười:
"Được rồi, anh sai.


Cho nên anh sẽ chịu phạt"
Vừa dứt lời, cự vật lập tức tiến vào u cốc chật hẹp đầy trơn tru.

Phốc một tiếng.

Mạc Tố Tâm và Phó Thanh cùng rên lên âm thanh thoả mãn.

5 năm yêu nhau cả hai sớm đã quen thuộc với cơ thể đối phương, rất nhanh hắn bắt đầu luật động điên cuồng.

Mạc Tố Tâm dưới tiết tấu của Phó Thanh có chút không theo kịp, chỉ có thể nằm tại chỗ rên rỉ, mái tóc dài lay động càng làm tôn lên nước da nõn nà mịn mồ hôi.
Nhìn người con gái xích loã nhu thuận dưới thân mình, mặc hắn giày vò.

Phó Thanh nhân lúc Mạc Tố Tâm bị tình triều che lấp nở nụ cười mỉm, ánh mắt giấu đi tia sáng khác thường.
"Tâm Nhi,...!cả đời này em chỉ có thể là của anh.

Cả đời này"
Ba chữ cuối, gần như rít trong kẽ răng.
...
...
...
Đợi đến lúc sóng tình mãnh liệt qua đi đã là 1 giờ sau.

Mạc Tố Tâm nằm sụi lơ trong lòng Phó Thanh, để mặc bàn tay của hắn nhẹ vuốt mái tóc và tấm lưng mịn mướt lấm tấm mồ hôi của cô.
"A Thanh, có phải chúng ta đã đi quá xa không?" Cô rầm rì hỏi, giọng nói đã hơi khàn.
Phó Thanh nhấc mắt: "Nếu em muốn thì ngay bây giờ chúng ta sẽ kết hôn.

Những đôi yêu nhau vẫn thường hay làm vậy, em lo gì chứ"
Mạc Tố Tâm ngẩng đầu khỏi lồng ngực hắn, cô cau mày: "Em không nói tới chuyện này.

Nghiên cứu của mọi người trong viện, em thấy rất bấn an.
Để tang thi thuần phục dưới chân nhân loại, không còn là mối đe doạ em thấy không có vấn đề gì.

Nhưng mà em lại tình cờ nghe được tang thi chúng ta nghiên cứu ra lại dùng cho mục đích quân sự đánh chiếm căn cứ khác là sao???"
Hắn bâng quơ không để ý gì nhiều nói: "Em nghe mấy cái này ở đâu vậy"
"Cha em"
Phó Thanh trầm mặc, hắn ta nhìn sâu vào mắt Mạc Tố Tâm, cười trấn an:
"Tâm Nhi.

Em có biết hiện nay thế giới có bao nhiêu căn cứ dành cho người sống sót không?"
"76"
"Đấy chỉ là con số trên giấy tờ, được công bố chính thức.

Thật ra còn cả căn cứ quân sự được bọn họ bí mật thành lập được che phủ bởi các dãy núi đá hoặc rừng sâu.

Con số chính xác là 132"
"Bọn họ làm vậy để làm gì??" Mạc Tố Tâm nghi hoặc.
"Để đánh chiếm căn cứ khác, lấy tài nguyên, vật tư"
"Em không hiểu" Mạc Tố Tâm lắc đầu: "Mạt thế làm nhân loại đã chật vật sinh tồn rồi, vật tư còn không đủ dùng tại sao không giúp đỡ lẫn nhau mà còn sinh sát làm gì? Muốn nhân loại đi đến bước diệt vong sao?"

"Thông minh!"
Phó Thanh dùng ngón tay điểm lên chóp mũi Mạc Tố Tâm, cười tán thưởng:
"Bản chất con người chính là tham lam, ích kỷ.

Khi đứng trước bất kỳ vấn đề gì đương nhiên sẽ nghĩ đến lợi ích cá nhân đầu tiên.

Cho dù mọi quyết định phía sau có thể là lợi ích cho cộng đồng thì suy nghĩ đấy vẫn sẽ là bản ngã duy nhất.
Tâm Nhi, em phải hiểu rằng định luật cá lớn nuốt cá bé dù trong thời đại nào cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Nếu chúng ta không hành động trước, chúng ta sẽ là người bị ăn.

Đổi lại...!Nếu đi trước một bước, chúng ta sẽ...!"
Mạc Tố Tâm sững sờ, toàn thân lạnh ngắt.

Lửa tình lúc nãy nồng nhiệt bao nhiêu thì bây giờ cô càng cảm thấy băng lãnh bấy nhiêu.
Nhìn ánh mắt Phó Thanh loé lên tính toán trong đêm tối đầy sự lạnh lùng, bỗng chốc Mạc Tố Tâm cảm thấy người đàn ông cô yêu hết mực này vô cùng xa lạ.
Cái người ôn nhu cô gặp lần đầu tiên ở trường đại học, và người hiện đang ôm lấy cô trước mắt thật sự là một người sao.

Vẫn gương mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, nhưng ánh mắt lại toát lên sự lạnh nhạt hờ hững đầy toan tính.
...
"" Chào em, anh là Phó Thanh, em hẳn là tân sinh viên khóa mới.

Em có hứng thú với câu lạc bộ cờ vây của anh khôch"
"Em không biết chơi cái này"
Hắn ôn nhu nở nụ cười: "Không sao, anh sẽ dạy em"
...
Rốt cuộc, sai ở đâu mới được....
Thấy người trong lòng run nhè nhẹ, trên làn da mịn màng nổi lên một tầng da gà, Phó Thanh bấy giờ mới nhận ra bản thân đắm chìm vào suy nghĩ quá sâu nên sơ xuất để Mạc Tố Tâm nhìn thấy góc tối của mình.
Hắn hơi căng thẳng, phút chốc nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt rồi quan tâm cô: "Sao vậy Tâm Nhi? Em lạnh à? Chúng ta vào phòng thôi"
Không để Mạc Tố Tâm phải bước xuống đất, hắn bế bổng cô lên trong vòng tay rồi nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.

Ý đồ muốn cô quên đi những gì vừa xảy ra hắn đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, gieo trên cổ và ngực cô những nụ hôn vụn vặt.
"Tâm Nhi, anh chỉ muốn tạo cho em và gia đình em cuộc sống tốt nhất.

Nếu em chịu phải một chút thương tổn nào, anh cũng không thể sống nổi.

Xin em, đừng làm anh lo lắng"
"A Thanh...!Chúng ta kết hôn đi"
Mạc Tố Tâm thẫn thờ nhìn lên trần nhà, âm điệu không nhìn ra cảm xúc.

Cô thì thào.
"..."
Phó Thanh hơi khựng lại, hắn ngước lên nhìn Mạc Tố Tâm.

Ánh mắt ngập tràn ôn nhu:
"Được, chỉ cần em muốn".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận