[...]
Bên ngoài khu vườn ánh nắng nhân tạo chan hoà, trời đất dung hoa vạn vật sinh sôi, nhìn từng làn gió thổi làm khẽ lay động phiến lá xanh mơn mởn cuốn theo những cánh hoa nhỏ bay lên cao thoát khỏi các tấm kính phát sáng năng lượng mặt trời, Mạc Khanh thở dài một tiếng thoả mãn:
"Thực trong lành, Chiêu gia quả là khiến tâm con người ai cũng dễ chịu khi đứng trước khung cảnh này"
"Ừm" - Phó Kiệt nhàn nhạt buông một tiếng.
"Còn lắp cả kính phát sáng trong đêm rõ như ban ngày, Chiêu gia thực yêu thiên nhiên"
"Ừm" - Im lặng.
"... Hẳn anh rất thường xuyên đến đây chơi nhỉ, nhà có nuôi chó không?" Mạc Khanh cười cười.
"Ừm" - Tiếp tục im lặng.
Đúng là tự vả vào miệng mình mà, hai con chó trắng muốt phơi bụng nằm ườn ở bồn suối nhân tạo kia là gì?? Không lẽ là gấu bắc cực trốn trại?? A... nhìn hai con chó được vỗ béo như vậy chắc nói đùa chút cũng không sao.
"Này này, nếu thịt hai con chó kia thì tính được khoảng bao nhiêu cân??"
Phó Kiệt:............
Hệ thống:...........
"..."
Triệt để im lặng luôn rồi.
Chính là đến "ừm" một tiếng hắn cũng lười khiến Mạc Khanh gấp đến độ xoay vòng vòng. Liền gượng cười hai tiếng tiếp tục khơi gợi đề tài khác:
"Lông chó sau khi nhúng nước sôi cạo đi cũng rất đẹp, nhồi gối ôm hẳn rất sướng nhỉ"
Phó Kiệt:.............
Hệ thống:............
"..."
Câu hỏi cũng chẳng thèm đặt thêm dấu hỏi cuối câu khác gì khẳng định lông của hai con chó kia chắc chắn rất mềm? Lôi thú cưng của chính nhà Phó Kiệt ra làm đề tài bước đệm, Mạc Khanh cũng quá can đảm đi.
Hoặc nói thẳng ra là kẻ thiểu năng có trái tim sư tử.
Thấy hắn vẫn tiếp tục không nói thêm câu nào, Mạc Khanh quyết định bỏ mấy con chó ra sau đầu nhích lại gần hắn giật giật ống tay áo, lần nữa đáng thương nói:
"Tôi không hề lường gạt anh điều gì, anh cũng đâu hỏi gia thế cặn kẽ cũng như họ tên đầy đủ. Từ lúc gặp anh tôi chưa từng tính toán gì làm hại anh cả"
Nếu có chỉ là cọ xát một chút để mở không gian, ngoài ra cày hảo cảm bảo đảm cuộc sống mai sau và thỉnh thoảng có ý nghĩ muốn giết hắn ra quả thực cô vô tội. Cô đẻ ra hắn có đời nào phải hạ mình đi xin lỗi "con mình" bao giờ, mặt mũi tác giả bách chiến bách thắng trăm trận không thua coi như vứt hết.
Chỉ vì đề tài cho hai con chó kia quá ít nên hắn mới không ngó ngàng đến cô.
Thấy hắn đưa ánh mắt qua nhìn mình rồi, tâm Mạc Khanh như muốn bay lên nhưng vẻ ngoài mặt vẫn không khống chế được uỷ khuất, tay vẫn nắm lấy một chút vải áo hắn nhỏ giọng lý nhí:
"Đừng sinh khí nữa được không... Tôi biết sai rồi"
Nhìn vẻ mặt đáng thương mười phần của cô, Phó Kiệt động tâm, dù sao cũng đã không truy cứu cô từ nãy rồi nhưng hắn không nén nổi ý cười cố nín lại khiến môi mân thành một đường thẳng tắp. Thấp giọng nói không lộ ra nửa phần cảm xúc:
"Bệnh của cô là sao?"
[[Bíp....
Mạc Khanh thấy hắn cho cô cơ hội, liền ngẩng đầu lên mặt sáng bừng thành thành thật thật:
"Cái đó là thật, tôi tin bạn của anh cũng đã kiểm tra rồi. Nhưng cả nhà tôi không biết, đúng hơn là tôi chưa nói với bất kỳ ai cả"
Bắt được trọng tâm câu nói, Phó Kiệt thấy tâm tình tốt hơn hẳn, hào phóng thay đổi một chút âm điệu giọng nói:
"Sao lại biết bị bệnh? Có mất nhiều thời gian chữa không?"
Mạc Khanh cắn cắn môi, cô ngập ngừng mấy giây sau đó buông tay áo của hắn ra, mắt hướng về khu vườn:
"Tôi không biết vì sao mình bị nhiễm nữa, chỉ thấy cơ thể thực không khoẻ sau đó đi khám thì bác sĩ nói hệ miễn dịch của tôi bị suy giảm nghiêm trọng không có dấu hiệu sẽ tốt lên.
Tôi tự mình đi khám thì ở đâu cũng bó tay cả nên quyết định không nói cho người nhà tránh họ lo lắng"
Đúng là cô không biết lý do vì sao chủ thể bị nhiễm thật, vì diễn viên chính chỉ có Phó Kiệt và Mạc Tố Tâm nên cô chỉ tập trung miêu tả bọn họ, còn về phần xuất hiện của nhân vật phản diện này luôn luôn là khó xác định, mỗi lần ra tay đều đại oanh đỉnh, tàn nhẫn lãnh liệt vô cùng. Chưa kể lúc đã bị huỷ dung, chính là bộ dáng của một con ác quỷ đòi mạng, là ác mộng của vô cùng nhiều người đã từng gặp qua may mắn thoát chết.
Phó Kiệt thấy niềm vui lúc nãy bị dập tắt hơn phân nửa, bất giác nhiễm vài phần quan tâm mở miệng:
"Từ giờ cô định thế nào? Không muốn đi chữa?"
"Chữa không được" Mạc Khanh cười cười. "Từ giờ tôi cứ làm những gì mình thích thôi cho đến khi phần con người này hoàn toàn biến mất. Tuyệt không hối hận chút nào những gì mình đã làm" Cô biết khi con người bị tang thi hoá vô cùng buồn khổ, chỉ muốn tự kết liễu mạng sống lúc còn ý thức tránh về sau đi ăn thịt đồng loại.
Họ đâu biết thực chất làm tang thi có cái thú riêng của tang thi. Không chỉ không bao giờ biết mệt đi đến bất kỳ nơi nào mình thích, mà còn hoà nhập nhanh với hoàn cảnh mạt thế, sẽ không phải chạy trốn chật vật khỏi quái vật ăn thịt nay đây mai đó, thoải mái đi dạo các cửa hàng siêu thị bỏ không ngắm thứ gì đẹp tiện tay thay lên người, đói thì săn tang thi động vật hoặc tang thi cấp thấp lấy tinh hạch, đề cao dị năng thì không bao giờ lo có con người đuổi giết.
Con người thấy tang thi đã mặc định sợ mất mật tìm cách chạy đi rồi làm gì có tâm tư hỏi xem "tang thi huynh có đói bụng không cho tiểu đệ xin 500 đường?", lúc đó có khi bọn họ đang co giò chạy tang thi sẽ đứng nguyên một chỗ chưa hề nhúc nhích mà vòng tay ra sau lưng, tự cược xem ai chạy qua cái cây kia nhanh hơn không biết chừng.
Nhìn cô gái nhỏ vui vẻ tự cười thầm, Phó Kiệt lại cho rằng cô là một bệnh nhân kết thúc phần đời bằng thái độ lạc quan như mấy người ung thư hắn từng phải đi gặp từ thiện.
Mấy người biết mình sắp chết đều vô cùng hào sảng, sống thoải mái vô ưu làm mọi điều mình thích, giúp đỡ người gặp chuyện, bảo vệ lẽ phải, có thể tuỳ tiện phóng hoả đốt nhà, cướp bóc ăn trộm..... a, tuyên truyền tư tưởng lạc quan hy vọng vào cuộc sống.
"Vậy ra đây là lý do cô giải trừ hôn ước?" Hắn vô ý hỏi.
Mạc Khanh chớp chớp mắt chưa hiểu dụng ý của hắn, thế nhưng đại não còn đang mải tưởng tượng 3 tang thi chơi nhảy dây với nhau có con không cẩn thận rơi mất cánh tay nên không rảnh để ý phân tích đến câu nói của hắn, gật gật đầu cho có lệ rồi tiếp tục tưởng tượng a tưởng tượng, thập phần hứng thú.
Hệ thống trong không gian vừa nhai bỏng ngô vừa thích thú xem cảnh mô phỏng trong não của Mạc Khanh vừa cười ngặt ngẽo.
Chủ nhân của em cư nhiên đang cho tang thi trẻ con đi xe đạp người lớn tuần tra an ninh.
Còn về phần người nào đó đang tự bổ não em chọn không quan tâm, nam chính này hình tượng hỏng rồi, ai bảo nghĩ xấu đến A Nhất của em chứ? Về sau sẽ cho hắn đến một chút tiết tháo cũng không còn, chính là thành vô sỉ vô sỉ đại vô sỉ.
Mạc Thiên thấy em gái mãi chưa trở vào sợ xảy ra chuyện liền thấy khung cảnh vài phần hoà hợp, cả hai đang đứng gần nhau và cười vô cùng ấm áp. Về phần cả hai nói gì Mạc Thiên không biết, chỉ thấy nguyên 1 phút quan sát Phó Kiệt thì đăm chiêu nhìn ra ngoài còn em gái hắn thỉnh thoảng cười rộ lên dù chẳng ai nói với ai câu nào.
"Tiểu Khanh, chúng ta về nhà thôi"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mạc Khanh quay đầu liền bắt gặp Mạc Thiên đang đứng ở cửa ban công gọi cô. Chưa kịp lên tiếng Phó Kiệt đã nói trước:
"Nhà chúng tôi đối diện nhau, để tôi đưa Tiểu.... thư về. Nhị thiếu yên tâm"
Mạc Thiên gật đầu: "Cám ơn, nhưng cha tôi muốn nói chuyện riêng với Mạc Khanh một chút, đại thiếu cứ về trước"
Mạc Khanh nụ cười chưa tan trên khoé môi nói cả ba người đợi cô một chút sau đó quay sang Phó Kiệt: "Mai mấy giờ sẽ đi?"
Phó Kiệt không chậm đáp: "7h sáng"
"Nhanh vậy?" Mạc Khanh có chút bất ngờ nhưng cho là công việc rất nhiều nên liền gật đầu: "Đã biết, lát nữa xong xuôi tôi sẽ về nhà luôn, mai anh nhớ gọi tôi nhé"
"Được" Phó Kiệt đáp ứng, cả hai cùng bước vào nói vài câu tạm biệt với đối phương rồi tự theo người nhà mà rời đi.
Về Mạc gia, Mạc Khanh giải thích đến miệng khô lưỡi khô dáng vẻ của mình bây giờ và cả lý do tại sao lại đến chung cư L để ở, đương nhiên cô phải chối cả hai đều không có chút tình cảm nam nữ nào hoàn toàn là tình bạn bè thuần khiết.
Đến giờ cơm tối Mạc Quân và Đường Lệ đau lòng cô gầy đi nhiều liền gắp thức ăn vào bát cô lia lịa, Mạc Khanh dù đã no căng vẫn rất hưởng thụ phần tình cảm này ăn cho bằng hết, đến tận lúc Mạc Trí Tường thấy cô ăn quá nhiều liền ngăn lại thì hai vợ chồng kia mới nuối tiếc dừng đũa.
Khi Mạc Thiên tự chủ động lái xe đưa cô về, đến đoạn chân núi xuống biệt thự A Nhất rất nhanh nhẹn nhảy xuống nóc xe rồi tự nhiên mở cửa nhảy vào ghế sau ngồi không hề vướng chút nguy hiểm.
"A Nhất, báo cáo tiến độ" Mạc Khanh ngồi ghế lái phụ nghịch di động lười biếng hỏi.
"Thưa tiểu thư, thiếu gia, các kho hàng đã thuê trong vòng 3 ngày tới lượng hàng hoá chuyển đến cũng như sắp xếp trong kho sẽ hoàn thành, 100 công nhân phân bổ tại các kho hàng đều đang làm việc hết công suất ngay khi hàng vừa chuyển đến.
Đã liên lạc với các chủ xưởng sản xuất trong và ngoài nước về đặt số lượng lớn, trong vòng 1 tuần họ sẽ chuyển đến dần đầy đủ.
Thành phố trên núi đã thuê xong 30 người làm vệ sinh đến dọn dẹp, bọn họ đều đã chuyển đến sáng mai bắt đầu làm việc, nội trong vòng 2 ngày sẽ hoàn thành quét tước vệ sinh khử trùng, sau đó gia nhập với 100 người đang xây dựng tường rào quanh thành phố đã bắt đầu công việc ngay từ hôm nay."
Nhìn tiến độ thực hiện công việc Mạc Khanh tròn mắt trước hiệu suất kinh người A Nhất đang làm, ấy vậy mà bấy lâu nay chủ thể toàn bỏ mặc mật vệ sang một bên tự cho A Nhất ẩn thân bảo vệ chứ không khai thác các mặt khác. Đây là số hàng cô và Mạc Thiên cùng biết, còn 10 kho hàng phụ cận thành phố của riêng cô thì hoàn toàn bí mật.
Mạc Thiên thì không tỏ ra thái độ gì vì anh biết thừa người do một tay ông nội và cha đào tạo không thể bình thường được. Huống hồ đây còn là mật vệ đứng đầu do "mảng đen" của Mạc gia đào tạo, có đầy đủ tố chất của một siêu tinh anh.
Nếu không phải mạng sống của A Nhất là do Mạc thị cứu về trước quỷ môn quan thì có lẽ chàng mật vệ này đã không một lòng trung thành làm việc cho Mạc gia, những kỹ năng được bồi dưỡng đến bây giờ cũng là do Mạc gia đào tạo nếu không làm gì đã có A Nhất của hôm nay.
Mạc Khanh và Mạc Thiên trao cho nhau ánh mắt đầy dụng ý, cô không lo mấy ngày tới không có đủ thời gian để không gian mở ra đến khi đó vung tay một cái là xong. Cô cố tình chuẩn bị trước càng sớm càng tốt thế này cũng là để các xưởng đó có thể đủ thời gian sản xuất ra hàng hoá mới thật nhanh khi cô đã dừng đặt hàng đáp ứng nhu cầu thị trường, tránh bản thân vì biết trước mạt thế đến đi vơ vét khắp nơi chặn mất đường sống của người khác.
Chưa kể cô còn bảo A Nhất khi giao đủ tiền cho người ta nhớ nhắc nhở thêm chúng ta sẽ còn tiếp tục đặt hàng nhiều nên hãy gấp rút tiếp tục sản xuất hàng mới, ít nhiều cô cũng không muốn cuộc sống con người khi mạt thế ập tới không quá thiếu thốn khó khăn. Rất không có lương tâm.
Nghĩ đến bản thân chục ngày nữa sẽ thành một xác sống, cô không nhịn được có chút bồn chồn.
"Tiểu Khanh, anh hy vọng em cũng chỉ cần giữ mối quan hệ bình thường với người nhà Phó gia là được không cần quá thân cận đâu"
Nghe Mạc Thiên phá vỡ trầm lặng, Mạc Khanh có chút nghi hoặc: "Tại sao? Phó gia rất lớn mạnh, mối quan hệ với người trong quân đội cũng sâu sắc"
"Anh biết, dù gì cả hai cũng giải trừ hôn ước rồi, nếu em bám riết người Phó gia quá thì ngược lại các lão gia sẽ cho rằng em muốn huỷ hôn chỉ là hành động trẻ con, lại bất ngờ nối lại thì sao. Em muốn thế??"
"Đương nhiên không" Mạc Khanh lắc đầu, cô hao tâm tổn trí chơi cờ để giải trừ nó không thể uổng phí công sức mua dây buộc mình lần nữa được. Nếu mưu sát Phó Kiệt không thành, ít ra cô còn có thể được sống an bình ở khu căn cứ kia, cả đời không lo bị săn lùng.
Mạc Thiên công nhận Phó gia rất phát triển, nhưng nhà đó hiện nay chỉ có hai người con trai mà con trai cả lại còn làm minh tinh nổi tiếng chứ không nhúng tay vào Phó thị quá nhiều, mọi công việc do một tay Phó Vương và mẹ con Phó Thanh quản lý không thể nào tốt như ba anh em nhà anh được.
Chưa kể Tần Ân đảm nhiệm "mảng tối" của Mạc gia rất tốt, tuy từ lúc anh về nước chưa được gặp lại em trai sinh đôi nhưng giờ nó đang đảm nhiệm nhiệm vụ lớn ở tận Tây Nam Thái Bình Dương ít nhất đầu tuần mới trở về, nhưng anh không hề nghi ngờ khả năng của nó.
Với lại, bây giờ anh cũng cần phải điều tra mọi hành tung của những kẻ đó thông qua mật báo kiếp trước gửi về cho anh ở nước ngoài xem sao.
Những kẻ đẩy em gái anh vào tuyệt lộ, biến thành tang thi và bị huỷ dung có phải do kẻ nào đó trong Phó gia nhúng tay vào hay không.
Thế nên tốt nhất bây giờ không cần khiến em gái quá lo lắng, tránh rút dây động rừng.
--- --------
Tiểu kịch trường:
Cộc cộc!!! "Cô Mạc Khanh có ở nhà không?
"Ai đó?"
"Chúng tôi là đội tuần tra căn cứ chuyên xử lý các trường hợp về tang thi"
"Các anh muốn gì?"
"Mở cửa đi, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện"
"Các anh đi bao nhiêu người?"
"Bốn"
Mạc Khanh thong thả tiếp tục gặm gặm tinh hạch: "Vậy các anh tự nói chuyện với nhau đi"