Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc


Bỏ qua giao đoạn mọi người cùng nhau trải khăn dưới đất dùng bữa và trở lại trên xe nghỉ ngơi.

Thời tiết tháng 12 đã chuyển lạnh, mọi người khi nói chuyện vô tình thả ra một làn hơi trắng, cũng may có Thanh Nguyệt mà mọi người đêm nay có thể an tâm say giấc nồng để chuẩn bị tinh thần thẳng tiến vào ngoại ô.
Vì đã có xe bus nên mọi người tinh thần vô cùng sáng lạng, thấy mọi người như vậy Thanh Nguyệt cũng không đành lòng thu hồi xe bus mà để mọi người tiếp tục lái xe ra ngoại ô, coi như giữ sức để có thể chiến đấu bức cứ lúc nào.
Nhưng một sự thật chứng minh "tốt không linh, xấu linh".
"Két"
"Ui da… anh có biết lái xe không đó? Đang chạy tự nhiên thắng lại vậy?"
Đoàn xe dẫn đầu là chiếc của Thanh Nguyệt và lượt phân công hiện tại do Doãn Lãng lái xe.

Vì Thanh Triệt hiện tại chỉ mới 17 tuổi nên việc lái xe chỉ có thể giao cho năm người lớn.

Xe đang chạy băng băng trên đường mòn duy nhất trong khu rừng, chỉ cần đi qua chỗ này sẽ đến vùng ngoại ô thưa thớt người thì Doãn Lãng đột nhiên phanh gấp làm Hoàng Vân đập đầu vào cửa kính khi đang ngắm đường.
"Này cũng đâu phải do tôi.

Phía trước tự nhiên có một bóng đen vụt qua làm tôi giật mình, biết đâu là người của cái làng ăn thịt thì sao?" - Doãn Lãng vô cùng oan ức lên tiếng, khi phanh xe anh cũng bị đập vào vô-lăn chứ bộ, cũng đau đâu thua gì cô.
"Bóng đen? - Tử Hoàng cùng Thanh Nguyệt đồng thanh lên tiếng vôi vàng đứng dậy quan sát hai bên trái phải xe xem có gì khác lạ không.
"Hay do anh ăn chưa no nên bị quáng gà? Trời sáng như vậy không lẽ có gì vụt qua mà anh không biết?" - Hoàng Vân chống nạnh cãi nhau với Doãn Lãng
"Có cô mới quáng gà, tôi đâu giống như cô suốt ngày chỉ biết ăn, ăn đến ngay cả không gian dự trữ cũng hết sạch phải đi năng nỉ Tiểu Nguyệt" - Doãn Lãng rời khỏi ghế lâi cải tay đôi với Hoàng Vân, hình như việc hai người cãi nhau mỗi ngày đã quá quen thuộc rồi nên cũng mặc kệ bọn họ.
"Cốc…cốc" - Ngoài cửa sổ một thuộc hạ tiếng đến gõ cửa hỏi thăm tình hình.
"Lão đại có đi tiếp không hay ngồi lại nghỉ ngơi?"
"Mọi người chạy xe đến đỗ ba xe song song với nhau"
"Vâng"
Người thuộc hạ không hỏi nhiều liền chạy về chỗ xe phân phó.

Bóng dáng lúc anh ta rời đi Thanh Nguyệt có thể cảm nhận được trong rừng cây có sự rung động mãnh liệt đến khi anh ta lên xe mới yên tĩnh trở lại.

Rốt cuộc là có chuyện gì, không lẽ như Doãn Lãng nghĩ bọn ăn thịt người đang ở xung quanh đây?
Trong lúc Thanh Nguyệt mãi mê suy nghĩ thì hai chiếc xe phía sau đã bắt đầu khởi động và đã bắt đầu lăn bánh, cũng may khoảng cách mỗi xe chỉ khoảng 10 mét nên chiếc thứ nhất vừa đậu vào bên phải xe cô thì chiếc thứ hai cũng đã gần đến.
"Xào xạt…xào xạt…"
"Ong ong ong\~"
Xe bên trái đã chạy được một nửa thì trong rừng dị động càng ngày càng lớn mà ai cũng có thể nghe được.

Tưởng chừng như âm thanh chỉ dừng lại lúc đó thì bên trong rừng lao ra vô số bóng đen, bọn chúng rất nhanh, nhanh đến nỗi mọi người không thể xác định đó là người hay vật.
Chiếc xe thứ 2 nhanh chuang bị những bóng đen bao phủ, cũng may xe đã được gia cố kỹ càng nên nhóm người chỉ nghe được âm thanh tiếng đập vào cửa kính vô cùng mạnh, chiếc xe thứ hai bị bao phủ đang run lắc dữ dội.
Tưởng chừng thứ màu đen kia chỉ tấn công sẽ thứ 2 thì bọn chúng lại bắt đầu tách ra không tấn không xe thứ hai nữa mà một số đã rời đi hướng đến hai chiếc phía Thanh Nguyệt.
"Lên trên" - Tử Hoàng vội lôi kéo mọi người lên nốc mui xe tác chiến, cũng may chiếc xe này ngoài tầng 2 để ngủ ra Thanh Nguyệt còn thiết kết một cửa lên nốc xe để những khi cần tác chiếc tầm xa.
Bóng đen đã tiến đến rất gần nhưng may mắn bọn họ kịp thời lên nốc xe Tử Hoàng đã phóng một đạo lôi điện làm cho bóng đen đó cháy két, nhất thời nhóm bóng đen đang tấn công xe thứ 2 dừng hành động lại.
"Ong?"
Tất cả mọi người nhờ việc của Tử Hoàng mới có thể thấy được thứ bóng đen nhau như chớp kia là gì.

Đây toàn bộ đều là ông biến dị, mỗi con đã to và dài khoảng nửa mét, ngay cả cây kim của mỗi con ong cũng phải dài khoảng 20-30 cemtimest, nếu đâm vào có thể con người chỉ có thể chết mà thôi.
Thanh Nguyệt đời trước từng nghe nói khi mạt thế gần một năm có một nhóm người gần 200 người đi qua khu rừng này, lúc này bọn ong đã to bằng một chú chó Golden trưởng thành, nhóm người đã hy sinh gần hết đồng bạn chỉ còn lại gần 20 người mới có thể tiêu diệt hết bọn chúng.

Khong biết cô may mắn gặp chúng lúc chưa trưởng thành là may mắn hay xui xẻo đây?
"Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em" - Tử Hoàng đứng phía trước chắn cho Thanh Nguyệt, anh nói được là làm được, anh phải bảo vệ người phụ nữ của mình.
"Tu…tu…tu…tù" - Âm thanh từ trong rừng phât ra làm lũ ong đang bất động trên không trung một lần nữa hành động, lần này toàn bộ đều hướng đến sáu người đang đứng trên nốc xe.
"Bọn chúng bị điều khiển?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui