Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Đêm nay Lâm Đăng còn là nhượng bộ, hắn không hỏi Cảnh Mặc về chuyện của Cảnh Dục, đây là chuyện nhà của bọn họ, hắn là một người ngoài không quản được mà cũng không nghĩ quản.

Về phần Cảnh Dục như thế nào bị Cảnh Mặc thần không biết quỷ không hay cầm tù trong căn cứ, Lâm Đăng không muốn nghĩ sâu hơn, càng nghĩ sâu chỉ biết khiến mình thêm phiền não.

Hai người bọn họ luôn có một tấm màng ngăn cách, Lâm Đăng hoàn toàn không thể tin tưởng được Cảnh Mặc, tự nhiên cũng có thể hiểu được Cảnh Mặc có vài hành vi lừa gạt hắn, nhưng chính hắn cũng không làm được, sao có thể yêu cầu người khác đi làm.

Đến lúc ngủ, Lâm Đăng nằm dưới mặt đất, nhường chiếc giường lại cho Cảnh Mặc, mỹ kỳ danh viết là nằm trên đất mát mẻ, dễ dàng duy trì đại não tỉnh táo.

Cảnh Mặc cũng không phản đối, ngoan ngoãn đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường.

“Căn cứ có rất nhiều kẽ hở.” Lúc nửa đêm, Lâm Đăng lăn qua lộn lại thật lâu, đột ngột nghẹn ra một câu như vậy, hắn biết Cảnh Mặc không ngủ, trên giường truyền lại tiếng hít thở lúc dài lúc ngắn, chốc lát lại dồn dập lại chốc lát nhẹ nhàng, có chỗ nào giống đang ngủ chứ.

Mà sự thật đúng là thế, Cảnh Mặc nằm thẳng, đôi mắt trong suốt rõ ràng nhìn lên trần nhà tối om, những đêm trong qua khứ cậu luôn mở mắt ‘ngủ’ trong bóng đêm như vậy, lẻ loi một mình, cậu cho rằng vĩnh viễn mình sẽ luôn như thế, mãi cho đến khi Lâm Đăng xuất hiện, sau đó tất cả mọi thứ bị đánh vỡ… Dù cho trên giường phủ lên người tấm chăn thật dày thật mềm mại, nhưng cậu vẫn không thể cảm nhận được nửa điểm ấm áp, cả người giống như ngủ ở hầm băng rét lạnh thấu xương.

Lâm Đăng nằm nghiêng người đưa lưng về phía bên giường, nâng tai nghe ngóng một lúc thật lâu, cũng không nghe thấy đối phương đáp lại, qua một lát, đợi đến khi hắn từ bỏ ý định nói chuyện, nhắm mắt tính toán ngủ một giấc ngắn, Cảnh Mặc đột nhiên lật người.

Ván giường phát ra tiếng lắc rung nhẹ, sau đó là tiếng dép lê ma sát trên mặt đất, ánh trăng màu bạc thông qua khe hở của rèm cửa lặng lẽ chui vào, đánh vào bức tường màu trắng, kéo cái bóng của Cảnh Mặc đang đứng ra thật dài.

Lâm Đăng giật mình nhìn lên cái bóng đen trên vách tường đối diện, trái tim đánh lên nhịp trống, dồn hết sức mới nén lại được dục vọng muốn quay người lại, chỉ nhắm mắt giả vờ đã đi vào giấc ngủ.

Tiếng bước chân cách hắn ngày càng gần, ngay lúc đi qua hắn, Cảnh Mặc tạm dừng một lúc, cúi đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó vòng qua đỉnh đầu hắn đi vào trong phòng tắm, mãi đến khi cửa kính bị kéo đóng, Lâm Đăng mới thở ra một hơi, hai tay gối lên sau đầu đổi thành tư thế nằm thẳng.

Bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách liên tục, một lát sau tiếng nước ngưng lại, thế nhưng không có nghe thấy tiếng cửa kính chuyển động, Lâm Đăng kỳ quái lật người, đưa mắt nhìn thẳng vào phương hướng phòng tắm, bên trong đó vẫn tối đen như mực không có một tia âm thanh, khiến người có ảo giác là bên trong đó không có ai.


Lâm Đăng ngồi dậy, mắt nhìn lên chăn bị xốc lên một bên ở trên giường, thò tay qua chạm, còn có chút độ ấm, Cảnh Mặc thực sự vừa ngủ ở đây, không phải là hắn nằm mơ.

Tại sao không đi ra?

Lâm Đang trong lòng nghi hoặc, cũng xốc chăn lên đi về phía phòng tắm, khi hắn mở cửa kính ra, lập tức bị bóng người chống tay trên bồn rửa tay phía trước làm cho hoảng sợ.

Người trước mắt lưng bởi vì động tác mà cong thành độ cong căng chặt, hai bên vai nhô cao ra ngoài, đầu hơi cúi thấp, mặt và tóc bị nước dội cho ẩm ướt, không ngừng có giọt nước lăn theo cằm của cậu nhỏ xuống nhỏ vào bồn rửa tay.

Có lẽ Cảnh Mặc nghe được động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bóng Lâm Đăng đứng đằng sau mình trong gương, khàn khàn thốt lên, “Tôi rất mệt, tâm mệt.”

Lâm Đăng không nghĩ tới cậu có thể nói, trong lòng nặng xuống một chút, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra gì chữ ừ một tiếng, ôm hai tay trước ngực tựa người vào khung cửa, hắn cũng xem Cảnh Mặc, thông qua gương nhìn xem gương mặt trắng tràn đầy giọt nước.

Cảnh Mặc cúi đầu, giơ tay trái lau đi nước trên mặt mình, dừng một chút, sau đó mở ra vòi nước, rửa ngón tay mình thật nhiều lần.

Ào ào một trận nước trôi đi, cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn mình và Lâm Đăng trong gương, đột nhiên cười, nụ cười đó như gió thoáng qua trên mặt nước, gợn lên lớp sóng nhẹ, sạch sẽ không một chút tạp chất____ngôi sao loé lên ánh rạng đông mờ mạt, trong gió rét đột nhiên nở hoa, tươi cười như vậy, tựa hồ như toàn hộ thế giới trước mắt bừng sáng lên.

Nụ cười ngắn ngủi, chỉ trong một cái chớp mắt biến mất không một dấu vết.

Lâm Đăng nhìn người xoay lại, Cảnh Mặc biểu tình trầm tĩnh, gần như nụ cười lúc nãy của cậu chỉ là ảo giác.

“Anh có phải cảm thấy, tôi rất, xa lạ.” Cảnh Mặc bước từng bước đi tới, đứng ở trước mặt Lâm Đăng, cậu bây giờ đã cao lớn hơn Lâm Đăng, chỉ là vóc dáng gầy nên làm cho Lâm Đăng xem nhẹ chiều cao của cậu, trong lòng vẫn còn cảm thấy cậu nhỏ, là cậu em.


Lâm Đăng lắc đầu, cười vô tư, “Mặc kệ là thay đổi như thế nào, em không phải đều là Cảnh Mặc sao?”

Cảnh Mặc chống một tay bên cạnh vai Lâm Đăng, nghiêng đầu cúi sát nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lâm Đăng, tập trung một chốc lát, nhẹ giọng nói, “Ánh mắt của anh không phải nói là như vậy.”

Cơ thể vốn thả lỏng của Lâm Đăng đột nhiên căng cứng lên, hắn nhìn xuống đất trốn tránh, mí mắt rũ xuống che khuất đôi mắt mình, “Đi ngủ đi.”

Lần này Cảnh Mặc không nghe theo ý tứ của Lâm Đăng, ngược lại vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa hai má của Lâm Đăng, chậm, lại chậm, ngón tay lưu luyến kéo dài vài lần tới cạnh môi Lâm Đăng.

“Em đang chọc lửa!” Lâm Đăng ảo não túm lấy tay Cảnh Mặc, lời kia vừa thốt ra, chính hắn cũng tự sốc, hít sâu một hơi, hắn buông ngón tay của Cảnh Mặc ra, “Em còn nhỏ, dừng lại đi ngủ đi.”

“Anh sợ tôi sao.” Cảnh Mặc cắn môi nghiêng đầu theo dõi đôi mắt Lâm Đăng, hắn chuyển sang đâu, cậu nhìn theo sang đó; Lâm Đăng cúi đầu, cậu liền dùng tay kẹp cằm hắn nâng đầu lên, một giây cũng không thả lỏng theo dõi hắn.

Loại cảm giác này thực sự rất xấu, Lâm Đăng có một loại ảo giác bị đối phương nhìn trộm tâm tư, mà hắn chán ghét nhất, chính là cảm giác như vậy.

“Đủ!” Lần này Lâm Đăng thực sự phát hoả, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, giơ tay tát mạnh lên mặt cậu.

‘Ba’ một tiếng giòn tan, trên gương mặt trắng nõn của Cảnh Mặc in lên một dấu tay màu đỏ hết sức rõ ràng, có thể nhìn thấy được Lâm Đăng dùng bao nhiêu sức lực.

Lâm Đăng không ngờ rằng mình sẽ ra tay mạnh như vậy, lập tức đánh mặt của Cảnh Mặc sưng lên, hắn há miệng, cổ họng muốn thốt ra an ủi lại thốt ra ác liệt, “Cậu cho rằng có thể nhìn thấu tôi sao, còn muốn kiểm soát tôi? Tôi nói rõ cho cậu biết, ông đây cả đời này còn chưa sợ bất cứ ai, được, cậu không đi, tôi! Đi!”


Hai chữ cuối cùng, Lâm Đăng gần như hét lên, hắn thô bạo đẩy ra Cảnh Mặc, thậm chí không thèm nhìn cậu một cái đi thẳng về cửa sổ trong phòng.

Ngay khi hắn mở ra cửa sổ, gió đêm lập tức đánh tới, khiến cho đầu óc đang bốc lửa của hắn nguội đi một chút, động tác dừng lại, lạnh giọng nói, “Giao tình của chúng ta cũng dừng lại ở đây, thuận tiện nhắc nhở cậu một câu, đã quá muộn để chỉnh đốn căn cứ, cậu tốt nhất là rời khỏi nơi này, nếu tôi đoán không sai thì Tân Minh đã trà trộn vào rồi.”

Nói xong, hắn không chần chờ thêm nghiêng người nhảy xuống, ngay khi gió lạnh đập vào mặt hắn, trong đầu hắn hiện lên một đôi mắt màu xanh nhìn thấy ở dưới gầm giường.

“Lâm Đăng.” Một lực mạnh nắm lấy cánh tay hắn, Lâm Đăng đang bước nhanh theo phản xạ vung khuỷu tay đánh tới, khi đối phương né qua, lại nghiêng người, chân nện từ trên cao xuống, lần này là nện trúng vật.

“Ah____anh ăn gian!” Nhóc tang thi bị đá ngã xuống mặt đất cười hì hì ngồi, ngửa đầu nhìn lên Lâm Đăng, mong chờ đề nghị nói, “Nếu anh cũng ghét cái tên Cảnh Mặc kia, chúng ta liên thủ hợp tác có được không?”

“Không có hứng.” Lâm Đăng lạnh mặt cự tuyệt, trong lòng lại nhẹ nhõm một hơi, may mà tên này bị hắn dẫn dụ đi ra đây.

“Thế thật là đáng tiếc mà.” Tân Minh ngồi trên mặt đất, nhìn thanh niên đi càng lúc càng xa, vội vàng hô lên, “Chờ tôi giết Cảnh Mặc, báo thù, tôi sẽ nói cho anh cách để giết tôi.”

Bước chân Lâm Đăng dừng lại một chút, lệch nửa đầu muốn nhìn lại phía đằng sau, cuối cùng vẫn là gượng ép lại động tác quay đầu, không nói một lời bước đi lên phía trước, hắn dự định tìm một góc nào đó ở gần cổng ra vào căn cứ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau dùng số tích phân còn lại mua một chiếc xe ra khỏi căn cứ, sau đó, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

**

Lâm Đăng đi, Cảnh Mặc giống như một đứa trẻ bất lực dựa vào vách tường trượt ngồi xuống sàn gạch lạnh, vừa khóc vừa gọi cha ơi, trên mặt cảm giác đau rát, nhưng không quan tâm đến mặt đất băng lạnh.

Khóc mệt mỏi, cậu cuộn tròn cơ thể nằm trên nền gạch lạnh, khoé mắt không ngừng rơi nước mắt xuống, cơ thể run rẩy một chút, cậu càng ôm chặt hơn, cả người thu hẹp lại thành một đoàn, vẫn lạnh, toàn thân trên dưới giống như là ngâm bên trong nước đá.

Mỗi một người đều có giới hạn cấm kỵ, mà cấm kỵ của Lâm Đăng lại rất quái lạ, hắn chán ghét bị người khác nghiên cứu khám phá, mà những ai đối với hắn làm như vậy trên cơ bản đều đã chết trên tay hắn, trừ Cảnh Mặc, cậu là ngoại lệ, cũng có thể nhìn thấy được vị trí của cậu trong lòng Lâm Đăng như thế nào, nhưng Lâm Đăng thực sự tức giận, không giết không có nghĩa là tha thứ, hắn cần là một đứa trẻ ngoan có thể an ủi tâm linh kinh hãi hoảng sợ của hắn, chứ không phải là một người đàn ông khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.

Lâm Đăng là một người rất cao ngạo, kiếp trước là vậy, kiếp này vẫn không đổi.


***

Khi tia nắng ban mai ấm áp của sáng sớm hoà quyện với cơn gió đêm lạnh, căn cứ Thiên Minh đón chào một ngày mới, mà ngày này, vẫn chưa bước đến được cơ hội Thiên Minh chuyển đổi và rực rỡ trong tương lai.

Ngay sau đó, từ trong một con hẻm sâu liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết triệt để đánh thức thành phố vẫn còn nằm trong giấc mơ ngọt ngào, tiếng còi cảnh báo vang lên không ngừng, âm thanh bén nhọn liên tục phủ xuống bao lấy khoảng khắc an bình ngắn ngủi của thành phố.

Mà bên kia, ánh nắng mặt trời ấm áp chạm nhẹ vào khối cơ thể lạnh lẽo nằm trên nền gạch, thanh niên tóc đen phủ đầy nước mắt trên mặt.

“Nhị thiếu, nhị thiếu! Chuyện lớn không tốt…” Đồng hồ điện tử trên cổ tay thanh niên không ngừng nhấp nhấy ánh sáng xanh, âm thanh nôn nóng của Ngô Hàn vọng lên trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp này.

Mí mắt Cảnh Mặc giật giật, lông mi ẩm ướt dính lại với nhau, ánh sáng chiếu rọi tới, trên gương mặt trắng nõn lại hạ xuống bóng râm hình quạt, ‘cánh bướm’ run nhè nhẹ, thoạt nhìn mỏng manh, nhưng vào giây phút cậu mở mắt ra, đôi mắt đen như vực thẳm sâu hút lại giống như ác quỷ đào thoát khỏi địa ngục khiến người nhìn thấy phải run sợ.

Cậu từ từ chống lên cơ thể đứng dậy, không biết từ khi nào trên gương ở bồn rửa mặt xuất hiện mấy dòng chữ viết bằng máu đã khô cằn ____quỷ khóc nhè, cưng khóc khiến người thật xót xa, nhưng anh sẽ không bỏ qua cho cưng đâu, ngày mai cưng chết chắc rồi. (Tân Minh)

Cảnh Mặc hơi mím môi, cầm lấy cái chai rỗng không còn nước rửa tay đập vỡ gương, cùng lúc với âm thanh vỡ vụn của thuỷ tinh, đôi mắt của Cảnh Mặc càng thêm sâu thẳm kinh hoàng hơn.

“Lần.cuối.cùng.” Cậu nhấn mạnh từng âm tiết.

‘Lần cuối cùng cái gì?’ Trong mơ hồ, một gióng nọi dịu dàng quen thuộc từ nơi xa xôi nào đó nhẹ nhàng trôi tới.

“Lần khóc cuối cùng, lần cuối cùng nghĩ đến cha.” Lại một cái nện xuống, lần này mặt gương hoàn toàn biến thành bụi thuỷ tinh, sau đó những mảnh vụn đổ ụp xuống.

Mà giọng nói của người cha cũng triệt để biến mất, trong lòng như mảnh trống rỗng, cậu biết cái giọng nói tưởng tượng của ‘cha’ từ nay về sau không còn nữa, mà cậu tự hôm nay trở đi, sẽ không còn là thiếu niên dễ dàng bị tổn thương.

Đèn xanh trên đồng hồ vẫn còn nhấp nháy, nhãn cầu Cảnh Mặc chuyển chuyển, nâng lên cổ tay, ra lệnh cho cấp dưới của mình, nói: “Số bốn lui lại.” Dừng một chút, cậu nói thêm một câu, “Mang theo Cảnh Dục.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận