Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Hiến Quân Quân mang theo hai người cua cua quẹo quẹo đi trong bãi xe phế liệu này, từ lúc cô gái đi khỏi tầm mắt đám người Lý Nguyên thì tinh thần trở nên sa sút, cúi đầu chỉ lo dẫn đường, còn đâu bộ dáng nữ hán tử kiêu ngạo như lúc nãy.

Lâm Đăng cũng không nói, chỉ nhìn theo bóng dáng bé nhỏ phía trước mình mà trầm ngâm, ba người trầm mặc đi trong chốc lát, mãi cho đến khi ở phía trước xuất hiện một cái ao hồ màu đen, Lâm Đăng mới bất ngờ kéo giật cô lại.

“Sao thế?” Hiến Quân Quân kinh hồn chưa kịp tỉnh táo nhìn Lâm Đăng, cô đang thất thần đột nhiên bị Lâm Đăng bắt lấy, bị giật sợ là có.

Lâm Đăng nhíu chặt mày nhìn về phía hồ màu đen và mực nước khá tràn lên, trầm giọng nói, “Có biết là vừa nãy xém chút đã bị động vật biến dị bắt đi.”

Hiến Quân Quân gật gật đầu, hứng thú đá đá cục đá cuội dưới chân, “Biết chứ, gần đây còn có người phát hiện một con tang thi cá, nhảy vọt ra từ bên trong nước, nếu không phải người đó phản ứng mau, sợ rằng nửa bên mặt đã bị cắn trúng.”

“Thật?” Biểu tình của Lâm Đăng nhợt nhạt, nhìn không thất bất cứ điều gì, thế nhưng Cảnh Mặc ở bên cạnh hắn lại cẩn thận phát hiện trong mắt hắn loé qua lo âu.

“Làm sao vậy?” Cảnh Mặc lặng lẽ cầm tay Lâm Đăng, trong con ngươi đen nhánh chứa đầy quan tâm.

Trái tim Lâm Đăng ấm áp lên, lật tay cầm lấy tay Cảnh Mặc, lặng lẽ nhéo nhéo, miệng chỉ nói một câu cho có lệ, “Không có gì.”

Cảnh Mặc nghiêng đầu, im lặng lắc lắc tay hắn, hết thảy đều không nói gì cả.

“Haha.” Lâm Đăng nhịn không được cười lên, buông tay Cảnh Mặc ra, lại vỗ nhẹ lên vai cậu, “Anh nói chút chuyện với Quân Quân, em qua kia ngồi chờ anh đi.”

Cảnh Mặc dõi theo tầm mắt hắn về phía tảng đá cách đây vài chục mét, hơi mím môi, sau đó rất kiên định lắc đầu.

“Nghe lời.” Lâm Đăng đặt hai tay lên trên vai cậu, đẩy cậu qua hướng bên đó.

Cảnh Mặc cúi đầu đứng bất động tại chỗ, không nói chuyện, cũng không ầm ĩ, cả người bắt đầu bốc lên ‘khí đen’, lộ ra một cỗ khí chết chóc tối tăm.

Lâm Đăng nhíu chặt mày nhìn cậu, cậu em này đôi khi thật ngoan, có đôi khi lại ngoan cố như trâu, thật sự khiến hắn vừa yêu vừa hận, không biết làm thế nào với cậu mới tốt.

Thôi, dù sau hắn hỏi cũng không có gì đáng xấu hổ, chẳng qua là sợ Hiến Quân Quân trước mặt người lạ nói chuyện không thả lỏng ra thôi.

“Gần đây sống thế nào?” Lâm Đăng quay đầu hỏi Hiến Quân Quân đang thẩn thờ, hỏi to giọng.


Hắn cũng mặc kệ có Cảnh Mặc bên cạnh hay không, coi như là vô hình đi, cái gì cũng chôn trong lòng, cậu nghe được cũng chẳng có gì quan trọng.

“A?” Hiến Quân Quân không đoán được là Lâm Đăng sẽ đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhất thời có chút bất ngờ, cô là cũng đang tâm sự đầy người, qua rất lâu mới mơ hồ gật đáp, “Tạm tạm, ừm, rất tốt.”

“Tốt.” Lâm Đăng gật đầu.

“Đúng rồi.” Hiến Quân Quân giống như là bừng tỉnh, đột nhiên nhìn chằm chằm, “À mà, còn chưa kịp nói cảm ơn với anh, nếu không có anh…” Nói đến đây đột nhiên cô gái đỏ bừng đôi mắt, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, bộ dáng như muốn khóc không kìm nén.

Lâm Đăng cũng biết, thiếu nữ nhát gan yếu đuối của năm đó có thể biến được ra dáng dấp của ngày hôm nay, chắc chắn trong đó phải ăn khổ rất nhiều.

“Muốn khóc thì khóc đi.” Lâm Đăng cũng không an ủi, hắn đối với bất kỳ ai trên thế giới này luôn tồn tại cảnh giác, phòng bị, cô gái này là ngoại trừ Cảnh Mặc, là người thứ hai khiến hắn có ấn tượng tốt, nói thế nào, hắn đều hi vọng Hiến Quân Quân sẽ sống hạnh phúc, hắn cũng biết, trong mạt thế này cái chữ ‘hạnh phúc’ đối với nhân loại mà nói thì cỡ này xa xỉ.

Hiến Quân Quân nín khóc mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt không kịp rơi xuống, chỉ vào Lâm Đăng nói to: “Lão nương sao có thể khóc chứ!”

Lâm Đăng cong cong khoé miệng, lặp lại khen lời khen, “Tốt.”

“Lý Nguyên là tên cực kỳ khốn kiếp.” Tức giận trong lòng Hiến Quân Quân còn chưa trút ra hết, nhắm mắt lại rống to cổ họng, coi như là trút ra cho hết.

“Quân Quân, nói ai thế?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau Lâm Đăng.

Hiến Quân Quân mở to hai mắt hung dữ nhìn người đi tới, không quan tâm đến anh ta, thoải mái mở rộng hai tay, mong chờ nhìn về phía Lâm Đăng, “Nam thần, em có thể ôm anh một cái không?”

Lâm Đăng nhíu nhíu mày, khẽ gật đầu, bước tới vừa định giang hai tay thì bị một người xô ra, lui vài bước, thật vất vả mới đứng vững thân thể, còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì nghe thấy tiếng bật cười của cô gái bên cạnh vọng tới.

Hiến Quân Quân chuyển đôi mắt nhìn vào người thanh niên đẹp trai trầm tĩnh này, ngẩng đầu lên đối với anh ta cười khúc khích, thấy đối phương bối rối nghiêng đầu, cô lại cố tình chép chép nước bọt căn bản không có chảy ra, còn vươn ra móng vuốt nhéo nhéo khuôn mặt của đối phương, “Wow, người đẹp đến cửa, tôi được kéo kéo!”

Khoé môi Cảnh Mặc cong lên, lại đưa đôi mắt đen sáng tới gần cô, miệng lại nói một câu rất có ý khiêu khích, “Đăng Đăng là của tôi.”

Câu này nói rất nhẹ, nhẹ đến mức không được coi như một câu tuyên bố, chỉ có nhìn vào đôi mắt cậu, ngươi mới biết được cậu nói lời này có bao nhiêu nghiêm túc.


“Phúc hắc?” Hiến Quân Quân chớp mắt, nhỏ giọng đáp lại một câu, vừa định thò móng vuốt liều chết một phen ăn đậu hũ trên thắt lưng cậu, người lập tức bị Cảnh Mặc đẩy ra.

Cảnh Mặc đi đến đứng đằng sau Lâm Đăng, còn cố ý cúi đầu, là không muốn để cho Lâm Đăng tìm tòi nghiên cứu tầm mắt chống đối của mình.

Hiến Quân Quân tâm tình rất tốt vẫy tay ra hiệu cho Lý Nguyên, Lý Nguyên ngay lập tức lấy lòng đi qua, cẩn thận vây quanh ôm lấy bảo bối tiểu cô nãi nãi của anh ta, đảm đương làm cái đệm dựa lưng cho cô.

“Nam thần, lão bà của anh thật đáng yêu, thay em cảm ơn cái kéo lúc nãy, được cậu ấy ôm như vậy, chậc chậc, tâm tình của em tốt lên hẳn, ha ha ha.”

Lý Nguyên ai oán cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng giận trong lòng mình, giật giật môi, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài.

“Đưa chìa khoá cho tôi.” Hiến Quân Quân rất có phong thái đàn anh giơ tay mình lên.

“Chìa khoá gì?” Lý Nguyên đầu đầy mờ mịt.

“Chìa khoá xe!” Hiến Quân Quân chui ra khỏi cái ôm của Lý Nguyên, trước đó còn không quên hung hăng cho anh ra một khuỷu tay.

“Tuân mệnh, thái quân.” Vì lấy lòng Hiến Quân Quân, Lý Nguyên cũng học hỏi mấy câu của đám chó săn kia.

Hiến Quân Quân nhận lấy cái chìa khoá xe, đi lên nhét vào trong tay Lâm Đăng, nề nếp nói, “Em biết nam thần không thích nhất là đi chung với cả đám người, đây, đây là chìa khoá xe, coi như là em đưa cho nam thần làm tạ lễ, lễ vật không đáng là gì, nhưng nặng ở tấm lòng, anh không cần chính là không nể mặt em, mặc kệ là anh có xe hay không xe, có nhiều chiếc vẫn luôn tốt hơn đúng không, lỡ như một chiếc đột ngột bị hỏng, còn có một chiếc dự trù, chiếc xe này đã được qua cải tạo tỉ mỉ, lượng dầu tiêu hao thấp, bình xăng cũng lớn, trước đó nửa đường còn thêm một lần dầu, sau đó cũng không chạy bao xa, hẳn là còn đầy, nam thần nhận lấy cứ yên tâm sử dụng.”

Lâm Đăng nhìn nhìn chìa khoá xe trong tay, gật đầu, không có từ chối.

“Là chiếc xe màu đen kia, không có tên, trước kia em gọi nó là tiểu hắc, đúng không, Nhị cẩu tử.” Nói xong còn cho người phía sau một khuỷu tay.

Lý Nguyên đau đến nhe răng, cong lưng, ôm bụng, âm thanh gần như là thốt ra từ kẽ răng, “Anh không tên là Nhị cẩu tử!”

“Sao, anh còn có ý kiến, không thích cái tên tôi lấy cho anh?” Hiến Quân Quân chống nạnh hai tay, trừng mắt nhìn anh ta.

“Không ý kiến…” Lý Nguyên lập tức xẹp xuống khí thế.


Lâm Đăng ở trong lòng gật gật đầu, xem ra Lý Nguyên không giống với vẻ ngoài không đáng tin, ít nhất anh ta nguyện ý nhường nhịn Hiến Quân Quân, nguyện ý thương cô bé, vậy là đủ rồi.

“Bọn anh đi trước.” Lâm Đăng cười chào hai người, cũng không khách khí, trực tiếp kéo Cảnh Mặc leo lên chiếc ‘Tiểu hắc’.

“Chờ một chút!” Lý Nguyen bước đến bên cạnh xe, khom lưng gõ gõ cửa kính.

Anh ta gõ ở bên phía Cảnh Mặc, Lâm Đăng thấy Cảnh Mặc không động tĩnh, đành phải giúp cậu hạ cửa kính bên đó xuống.

“Nhóc, cậu có biết anh tôi không?” Lý Nguyên kéo kéo miệng nói với Cảnh Mặc.

Cảnh Mặc chôn đầu chỉ lo chơi với ngón tay của mình, căn bản không có ý định tiếp lời anh ta.

Lâm Đăng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết Mặc Mặc là giả bộ hay thế nào, rõ ràng là lúc trong căn cứ cũng không phải bộ dáng không để ý người khác như vậy, sao vừa ra đến bên ngoài nửa ngày cũng không nói một câu, quả thực là kiên trì.

“Anh của cậu, Nguyễn Ngọc sao?” Lâm Đăng nhìn hình xăm cánh bướm trên cổ anh ta khá là quen mắt, trong lòng đại khái có đoán chừng.

“Đúng, Nguyễn Ngọc.” Lời này tuy là đáp lại Lâm Đăng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trên người Cảnh Mặc.

Hiến Quân Quân đầu đầy mờ mịt nhìn xem bên này, hôm nay Nhị cẩu tử khó mà được một lần đứng đắn, chậc, bộ dáng này còn rất là mê người.

Lông mi Cảnh Mặc rung lên, rốt cuộc có động tác, cậu từ trong túi áo mình lấy ra một tờ giấy được gấp gọn, thò tay đưa cho Lý Nguyên.

Ngón tay Lý Nguyên khẽ run tiếp nhận lấy tờ giấy đó, trong mắt chứa đầy phức tạp, như thống khổ, lại như giải thoát.

“Anh tôi gửi cho tôi?” Khi hỏi câu này, giọng nói của Lý Nguyên có chút khô khàn.

“Đúng.” Giọng điệu Cảnh Mặc vẫn thế, nhè nhè ngắn gọn đoán không ra được cảm xúc, nói xong từ này, cậu lại nhấn nút kéo lên kính xe, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Đăng.

Trong lòng Lâm Đăng tuy là nghi hoặc, động tác trên tay cũng không dừng lại, xoay chìa khoá khởi động xe, suy nghĩ trên đường hỏi lại cũng không muộn.

Dưới chân nhấn một cái, chân ga vừa giẫm, xe chạy như bay ra bên ngoài, tốc độ rất nhanh, lập tức biến mất trong tầm nhìn của hai người.

Lý Nguyên đứng tại chỗ mở tờ giấy ra, mặt trên viết một đoạn như này_____’tiểu trấn du lịch Mỹ Lệ là con đường dẫn vào cổng tử vong’, có lẽ nó là ngọn nguồn của thảm hoạ lần này, ba tháng sau, chúng ta hội họp ở trạm xăng dầu Năm Dặm, A Nguyên, đừng trách anh, ân thiếu Cảnh gia chúng ta phải trả, Cảnh Mặc là độc đinh của dòng tộc cậu ấy, chúng ta không thể để cậu ấy chết trong thảm hoạ này, hành động kế tiếp sẽ rất nguy hiểm, Cảnh Mặc cũng nói, cậu ấy chỉ là suy đoán, nhưng cậu ấy là thiên tài, là thiên tài thực sự!! Cậu ấy có thể ngăn chặn thảm hoạ lần này, tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng anh, tin tưởng chính em.


Hiến Quân Quân vừa định nhón chân xem nội dung trên tờ giấy trong tay anh ta, không ngờ lại bị Lý Nguyên vo nó lại thành cục nhét vào túi áo.

“Trong đó viết cái gì thế?” Hiến Quân Quân mở to hai mắt bất mãn.

“Không có gì.” Lý Nguyên biểu tình cứng ngắt đáp lại, xoay người định rời đi.

Hiến Quân Quân bị thái độ lạnh lùng của anh ta làm tức đến mức muốn giơ chân đá, anh ta lại quay người, vươn tay kéo lấy cô gái nhỏ đang lửa giận bừng bừng vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, “Quân Quân, chúng ta sẽ sống, anh còn muốn cưới em, cùng em sinh một đội bóng con nít, tương lai sẽ để chúng nó vì tổ quốc giành lấy vinh quang, anh còn muốn… Ngao_____”

Lý Nguyên còn chưa nói xong mấy câu còn mắc kẹt trong cổ họng, lập tức bị một trận đau dưới bàn chân chụp lấy, “Thả, thả chân!”

“Sinh một đội bóng, anh nghĩ lão nương đây là heo hả!” Hiến Quân Quân hung tợn nghiến nghiến bàn chân anh ta, còn cảm thấy chưa hết giận, lại nhấc chân, giẫm mạnh xuống cái nữa.

Khuôn mặt đẹp trai của Lý Nguyên đau đến vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng cầu xin tha thứ nói, “Thái quân, thái quân, nô tài biết sai.”

“Hừ.” Hiến Quân Quân hừ lên, nắm lấy lỗ tai anh ta mắng cho một trận, “Sau này còn làm cái bộ dạng như muốn chết không sống này với tôi, tôi cho anh biết tay!”

“Ai, ai.” Khí độ lạnh lùng cao ngạo ban đầu của Lý Nguyên lập tức được thay bằng khí độ chân chó liên tục vâng dạ.

Mặt trời vừa lúc lên cao, bầu trời thật xanh, cây rất cao, những cành lá non bị ánh năng chiếu lên, xanh mướt như có thể tích ra nước, nếu không phải trên đất có mấy khúc xương khô trắng, vài đôi khúc thịt hư thối, có lẽ sẽ có người ca ngợi vẻ đẹp của cảnh sắc nơi này.

Đôi tình nhân ném cho nhau cái liếc mắt đưa tình, ngược lại khiến cho vài tên đàn em đứng trên đỉnh xe bên này, tụm ba tụm bốn dùng ống nhòm nhìn trộm, cười phá lên ầm ĩ.

Hoá ra chân chó không phải là độc quyền của đàn em nha.

Như vậy thật là tốt, mạt thế tàn khốc, khiến người yếu đuối trở nên kiên cường, khiến kiên cường trở nên liều mạng.

Tất cả mọi người đều nỗ lực sống, tất cả mọi người đều trong….đau khổ mua vui, đau khổ mua vui, chắc là dùng để chỉ lúc này đi.

Ở góc độ không có ai chú ý tới, Hiến Quân Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Nguyên, trong mắt là nồng đậm quan tâm, lại là thống khổ không thể nào bào mòn, thân trong mạt thế, làm sao còn có người vĩnh viễn vô tâm vô phế được, Hiến Quân Quân đau lòng Lý Nguyên, cô cũng hiểu Lý Nguyên, cô có thể vì Lý Nguyên giả vờ không hay biết gì, cũng như Lý Nguyên sủng Hiến Quân Quân, sủng đến không còn nguyên tắc.

Ngày của nhân loại còn bao lâu, ai cũng không biết, tận sâu trong đáy lòng của mỗi người đều che giấu một lớp nặng nề____đó là đối với tương lai sợ hãi.

_____________

Ex: mỗi một nhân vật đều là nhân vật chính trong câu truyện của họ, ở đây cũng vậy, chẳng qua là chúng ta đang theo dõi câu truyện của Mặc Mặc và Đăng Đăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận