Mạt Thế Xâm Nhập

Lúc ăn điểm tâm, ai cũng cảm thấy được áp khí của Phó Sử Ngọ đặc biệt thấp, không khỏi đều trốn ra xa.

Đường Húc Hải như không có việc gì nhét thức ăn vào mồm, thanh thanh cổ họng nói: “Đều mau ăn, còn phải hội hợp với người của Chu Vĩ Hoa nữa đó.”

Cách lớp mắt kính, Phó Sử Ngọ dùng ánh mắt sắc bén trừng hắn. Đường Húc Hải thì da dày thịt béo, nhếch miệng lên nhìn lại y, hắc hắc vui vẻ.

Phó Sử Ngọ lập tức nhụt chí, đối với loại người mắng mãi không sửa này, y lại không thật sự phát giận vì chuyện thế này, y còn có thể làm gì bây giờ?

Y xị mặt, tuyệt không thỏa hiệp với thế lực tà ác!

Mấy người Chu Vĩ Hoa tôn kính nhóm ân nhân Phó Sử Ngọ đã giải thoát họ ra từ ma chưởng của Sử Chính từ đáy lòng. Miêu Gia nói bảo họ phái vài người sức chiến đấu mạnh đến, thế là năm người bọn Chu Vĩ Hoa đã từng lộ ra chiến lực mạnh nhất trước mặt Đường Húc Hải đều đến.

Đường Húc Hải nhìn năm người đều đến trong lòng mới thở phào, hắn quay đầu nói với Phó Sử Ngọ: “Hôm nay cậu chỉ cần chuyên chú phát hiện alien cấp 2 và cấp 3 thôi, nhiệm vụ phòng thủ tường thấp liền giao cho chúng tôi là được.”

Thượng úy Trâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải gian khổ thêm một ngày nữa. Lúc thấy nhân số bọn họ gia tăng gấp đôi, lập tức vui mừng quá đỗi.

“Những dị năng giả này là từ đâu tìm tới?” Ông ta hỏi.

“Bọn họ đều là cùng theo chúng tôi vào Phái thành, chẳng qua vừa mới dàn xếp thôi, còn chưa đăng kí.” Đường Húc Hải giới thiệu năm người họ cho thượng úy Trâu.

Nghe năm người đều là dị năng hệ công kích, lòng thượng úy Trâu càng bình tĩnh.

“Tốt, có bọn họ, chúng ta hẳn có thể bình yên vượt qua đợt alien công thành này.” Trâu Thượng úy gật gật đầu, “Trừ cái này ra, tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói.”

Mày Đường Húc Hải giương lên, cười như không cười nói: “Không ngờ thượng úy Trâu cũng thích chơi trò này. Nói tin xấu trước đi.”

Thượng úy Trâu nhấp miệng một cái, sắc mặt sa sầm xuống, bảo: “Tuy tôi cố gắng tranh thủ, nhưng chỗ hậu cần vẫn nói hỏa lực đạn dược có thể cam đoan, nhưng súng lửa lựu đạn đều dựa theo dự định trước đó cung cấp, không thể vượt qua phạm vi định mức cho chúng ta được.”

Mặt Đường Húc Hải cũng trầm xuống, hắn nheo mắt, cười lạnh một tiếng: “Cấp trên của ông cũng đủ vô dụng.”

Mặt Thượng úy Trâu hiện lên một vệt xấu hổ, biện giải: “Cũng không phải sai lầm của họ, ai bảo hậu cần bị bọn kia cầm giữ trong tay.” Ông thở hổn hển một hơi nói: “Nhưng yên tâm, rất nhanh vũ khí trang bị kiểu mới liền sẽ được đưa vào sử dụng, bọn họ không còn biện pháp khống chế hậu cần dùng thế lực bắt ép chúng ta.”

Thượng úy Trâu xả ra một nụ cười, bảo: “Giờ nói tin tốt, thượng cấp của tôi nghe nói bên tôi có một tay súng thiện xạ, đặc biệt cho phép chúng ta vận dụng vũ khí kiểu mới trước. Nhìn nè! Cái này là súng có đạn năng lượng chuẩn bị đặc biệt cho đội trưởng Phó.”

Trong tay ông cầm hai thanh súng lục màu bạc, súng này lớn hơn súng Phó Sử Ngọ dùng một ít, báng súng có vẻ rộng hơn, ổ đạn thoạt nhìn cũng không giống bình thường.

“Đây là?!” Đường Húc Hải giật mình nhìn cây súng, cho dù là hắn lúc còn ở đại đội đặc cần, trang bị đều là vũ khí tối tân, cũng chưa thấy qua loại súng hình thức này.

Thượng úy Trâu cuối cùng cũng có cảm giác hòa nhau một ván, ông hơi đắc ý giới thiệu cho Đường Húc Hải: “Đây là vũ khí hoàn toàn mới do chuyên gia vũ khí viện khoa học chuyên môn căn cứ vào kết cấu năng lượng phân tử Nguyên mà thiết kế! ổ đạn này, ” ông rút ổ đạn ra cho mấy người nhìn, “Bên trong có một thiết bị, có thể lấy mẫu phân tử Nguyên trong không khí, sau đó thông qua thiết bị trong ổ mà chuyển hóa thành đạn năng lượng. Cây súng này lợi hại nhất ở chỗ có thể tự bổ sung năng lượng ngay, không có chuyện hết đạn, đương nhiên điều này cũng có hạn chế thời gian và năng lượng, mỗi lần bổ sung năng lượng có thể bắn ra 200 phát đạn năng lượng, mỗi lần bổ sung yêu cầu 12 giờ.”

Bọn họ kinh thán không thôi, Phó Sử Ngọ càng tâm tình kích động lại phức tạp.

Mặc dù có vũ khí kiểu mới, không cần phát sầu vì đạn. Nhưng nhân loại ngay khi phát hiện vật chất mới là phân tử Nguyên này, nhanh thế đã tìm ra cách dùng nó để chế tạo vũ khí, không thể không nói tính phá hư và hủy diệt của nhân loại thật đáng sợ.

“Nhưng súng này, hiện tại có một chút tỳ vết nhỏ.” Thượng úy Trâu sờ sờ mũi, có chút bất an nói: “Bởi vì năng lượng của đạn quá mạnh, cho nên súng này không thể liên tục sử dụng, cần thời gian làm lạnh. Đương nhiên là do chất liệu này có hạn, chờ về sau có tài liệu càng tốt để làm thân súng, liền hoàn mỹ.”

“Ý ông là súng này sẽ nổ ngựơc á?” mặt Đường Húc Hải xụ xuống, bất kể vũ khí gì một khi tồn tại tính không ổn định, liền không nên đưa vào sử dụng, đây không phải lấy mạng Phó Sử Ngọ ra đùa à!

“Sẽ không nổ ngược, chẳng qua súng sẽ nóng lên.” Thượng úy Trâu vội vàng giải thích: “Một khi nhiệt độ vượt qua điểm nóng chảy, thân súng liền biến dạng, viên đạn sẽ không chuẩn xác nữa.”

“Vậy sau khi biến dạng, viên đạn bị nghẹn lại không phóng ra được, không phải sẽ nổ ngược à?” Đường Húc Hải không tin nhìn ông.

Thượng úy Trâu nói: “Trải qua thực nghiệm hiện nay, không có xuất hiện hiện tượng nghẹn đạn, thân súng hơi biến dạng chỉ dẫn đến bắn không chuẩn. Cho nên nếu bắn không chuẩn, liền không cần tiếp tục dùng đến biến dạng nghẹn nòng súng!”

“Lúc đang chiến đấu, loại tình huống cực đoan này cũng chưa chắc sẽ không xuất hiện.” mặt Đường Húc Hải đen xì tranh luận với ông ta.

Phó Sử Ngọ để miễn Đường Húc Hải chọc tức thượng úy Trâu, nhanh chóng đi lên nhận hai thanh súng kia, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Trâu thượng úy.

Thượng úy Trâu cũng chẳng có thời giờ tranh luận với tên cố chấp Đường Húc Hải này, an bài các chiến sĩ triệt hạ khỏi tường thấp, bảo bọn Đường Húc Hải lên trên.

Đường Húc Hải nói với Ôn Triệu Minh: “Hôm nay anh cùng người Bình Nam thay nhau ra trận đi.”

Ôn Triệu Minh lắc đầu nói: “Không cần để ý như vậy, có xe lăn tôi ngồi ở chỗ cao cũng có thể.”

Đường Húc Hải cũng không khuyên nữa, nói nữa sẽ đả thương lòng tự trọng của Ôn Triệu Minh, hắn bảo: “Không cần cậy mạnh, lượng sức mà đi.”

Phó Sử Ngọ liếc hắn một cái liền dời tầm mắt cổ quái đi, bản thân người này cũng cực yêu cậy mạnh, có tư cách gì khuyên nhủ người khác chứ!

Đương nhiên Đường Húc Hải tuyệt không cảm thấy mình cậy mạnh, rõ ràng đó là kiên cường mà.

Bọn Chu Vĩ Hoa đều là những người trải qua trận vây công của alien cấp 3 lúc mới rơi xuống ở nhà tù Bình Nam, đối mặt alien ùn ùn kéo đến tuy trong lòng thầm giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh vững vàng. Lần này không giống như lần trước, chỗ dựa của họ là căn cứ vững hơn, hỏa lực cũng mạnh hơn, càng đáng tin hơn.

Thượng úy Trâu đứng ở trên nhìn một lát, phát giác mỗi trợ lực tới hôm nay đều không giống người thường, càng xem trọng mấy người bọn Đường Húc Hải.

Có đủ quân gia nhập, Phó Sử Ngọ đạm mạc ôm cánh tay đứng một bên, sau lại càng lên cao nhìn ra rất xa. Thượng úy Trâu bị bộ dạng sâu không lường được trên người y mê hoặc, không khỏi lại thêm vài quả cân lên cho Binh đoàn Long Cốt vẻn vẹn chỉ có 8 người này.

Phó Sử Ngọ cũng không thèm để ý những ánh mắt kỳ quái hoặc nhiều hoặc ít của quân nhân, y chỉ nhớ Đường Húc Hải đã yêu cầu cái gì. Y cứ đứng đó quan sát, phân biệt bóng dáng alien tiến hóa và cao đẳng trong lũ alien như thủy triều này.

Khiến y kỳ quái hơn nữa kiêng kị chính là, vẫn không có tung tích lũ alien đó.

Điều này thật quái lạ …

Duy trì tinh thần buộc chặt tiến hành xem xét liên tục, sắc mặt Phó Sử Ngọ dần trắng bệch. Đường Húc Hải ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn, lòng trầm xuống, hắn từ tường thấp đạp mấy đạp trực tiếp nhảy lên tới tường cao.

Đường Húc Hải vươn bàn tay to đè lên đầu Phó Sử Ngọ: “Mệt lắm hả?”

Mặt Phó Sử Ngọ trắng ra, mím môi, mặt không đổi sắc lắc đầu.

“Còn ổn.” Y cau chặt mày, có chút tinh lực không tốt ngẩng đầu nhìn Đường Húc Hải.

Bộ dáng này, khiến tim Đường Húc Hải nhói lên một cái, suy nghĩ một chút, hắn thấp giọng bảo: “Cậu là người không phải máy, không thể giống Rađa lúc nào cũng quét được. Như vậy đi, cách mỗi mười lăm phút, cậu xem xét một lần.”

Mười lăm phút cũng chính là tần suất một sóng alien công kích, hổm rày chưa xuất hiện biến hóa gì.

Phó Sử Ngọ kéo khóe miệng một chút, lộ ra một độ cung thật nhỏ: “Ừ, tôi biết.”

Đường Húc Hải lo lắng vỗ vỗ vai y, lại từ tường cao nhảy xuống.

Giữa trưa thay ca, vẫn là thượng úy Trâu cho người cầm súng phun lửa lựu đạn lên nhận ca, chín người ăn cơm uống nước nghỉ ngơi một giờ, lại tiếp tục chiến đấu.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ngày thu dương quang mãnh liệt, gió nhẹ mát mẻ, mọi người đứng trên tường cao đều bị vây trong nắng gắt, hoàn cảnh gian khổ thế này còn phải không ngừng chiến đấu.

Thế nhưng, hỏa lực mạnh của Phái thành trong lúc này lại phát huy tác dụng cực kì trọng yếu, trên cơ bản không xuất hiện bất kì chỗ hổng bị công phá nào, cũng gần như không có thương vong.

Điều này làm cho mọi người càng vững tin hơn, thời gian từ từ trôi đến buổi chạng vạng, mặt trời lặn ở núi tây, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, ánh mặt trời dần nhạt lại.

Trời sắp tối, lòng người không khỏi lơi đi, một khi tới đêm đen, hoạt động của alien liền đình chỉ, lui lại.

Nhưng dưới tình huống lơi lỏng này, đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến mọi người trở tay không kịp!

Cuối tầm mắt 3D của Phó Sử Ngọ đột nhiên xuất hiện một tầng sóng dạng tuyến sáng bừng, lập tức khiến thần kinh y lộp bộp, không tự chủ được mở to hai mắt.

Đó là triều alien đông nghịt đều tạo thành từ alien cấp 2, số lượng ngàn vạn!

Phó Sử Ngọ khẩn trương đến cổ họng nghẹn cứng, thiếu chút nữa không phát ra tiếng nổi.

“… Húc Hải, Đường Húc Hải!” giọng Phó Sử Ngọ bén nhọn hô: “Đến!”

Cái gì đến? Binh lính phòng thủ trên tường cao, đứng ngay bên cạnh y ngu ngơ nhìn đường chân trời do alien hình thành trong tầm mắt hoàng hôn u tối lan tràn.

Đường Húc Hải chiến đấu cả ngày, may là hôm qua đã dùng thuốc làm dịu. Nhưng hắn không giống những người khác, hắn sử dụng càng nhiều sức mạnh cơ thể, hiện tại cũng đã bắt đầu thấy mệt.

Đang lúc hắn lơi lỏng bắt đầu suy nghĩ coi trở về còn có sức đi tắm nước nóng không, lại chợt nghe Phó Sử Ngọ gào to.

“Không xong!” Đường Húc Hải nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng, lũ alien càng ngày càng quỷ quyệt, cư nhiên thừa dịp quán tính hình thành của nhân loại, lúc họ tối thả lỏng cảnh giác mà cho alien cấp 2 xuất động toàn diện tiến công!

“Alien cấp 2 đến!” Đường Húc Hải nổi giận gầm lên: “Đừng thả lỏng cảnh giác, dị năng toàn lực tiến công!”

Thượng úy Trâu không dám tin nhìn dưới cơn rống giận của hắn, mọi người lập tức khẩn trương lên.

“Làm sao anh biết?” Thượng úy Trâu trên tường cao hô.

“Là dị năng của đoàn trưởng chúng tôi!” Chân Tử quay đầu lại gào về phía sĩ binh quân đội đang không biết làm sao: “Mau đi khuân vác càng nhiều đạn dược đến! Sắp phải đại chiến rồi đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui