Mạt Thế Xâm Nhập

Phó Sử Ngọ hiện tại không chỉ mang tính uy hiếp lừa tình ở bên ngoài thôi. Bởi vì năng lực ngày càng tăng trưởng hơn nữa còn được rèn luyện liên tục, cứ mỗi khi phải đối mặt người xa lạ, lực chấn nhiếp của y càng thêm khủng bố hơn.

Ít nhất thủ hạ của Tiêu Lỗi có người lập tức phản xạ có điều kiện buông tay ra, đồ đập trúng chân đau điếng cũng không dám hé răng.

Tiêu Lỗi sững sờ trong chớp mắt, lập tức tức giận: "Chính phủ Liễu Nguyên cái gì, hiện tại đã sớm không có chính phủ!"

"Ai nói không có!" mắt Phó Sử Ngọ sắc lên, "Ngay buổi sáng hôm nay, thành phố Liễu Nguyên thành công khôi phục. Hồ Tiểu Quân đương nhậm thị trưởng đã mở đại sảnh công tín ra lần nữa, cũng công bố nhiệm vụ hiệp phòng, trong đó bao quát dọn dẹp alien và giữ gìn trị an! Đúng, các anh quả thật giết alien. Có thể đến đại sảnh công tín lĩnh thưởng, nhưng không thể tự động thủ đoạt lấy tài sản của cư dân Liễu Nguyên!"

Cả Đường Húc Hải cũng muốn huýt sáo với y. Y nói quá ngầu quá đỉnh, dẫn tới Đường Húc Hải đã luyến mộ y càng ngày càng sâu bỗng thấy tâm thần phiêu diêu không khống chế nổi, ánh mắt sáng lên lấp lánh, bộ dạng hoa si nói không nên lời.

Lưu Hoằng cũng hơi nhướn mày, may mà anh không nhìn vào mặt Đường Húc Hải, bằng không nhất định bị hù chết.

Tiêu Lỗi bị lời này đánh vào triệt để ngây cả người, không dám tin nói: "Thị trưởng Liễu Nguyên? Không phải các anh tùy tiện tìm một người lừa gạt đó chứ?! Dân Liễu Nguyên chết hay bỏ chạy hết rồi, sao có khả năng sống sót chứ."

Lưu Hoằng cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Không tin hả, ông đây chính là người sống sót nè."

Ánh mắt Tiêu Lỗi chuyển đến mặt anh, Lưu Hoằng vóc người cao lớn, bộ dáng bưu hãn, nếu nói anh ta là người sống sót thật, ít nhất có hơn tám phần là đúng.

Mặt Tiêu Lỗi lúc đỏ lúc trắng. Người chạy tới Bunker Tiêu gia tương đối nhiều, tổng số vượt qua 2W, nếu Liễu Nguyên thật sự khôi phục trở thành căn cứ sinh tồn độc lập, vậy những người này rất có khả năng sẽ lựa chọn rời đi, trở lại Liễu Nguyên.

Điều này cực kỳ bất lợi cho Tiêu gia Bunker, hơn nữa bởi vì Tiêu Lỗi chế định nội quy quá nghiêm khắc, những người vốn không chỗ nào để đi không thể không trụ lại khẳng định sẽ chọn về nhà, không ai muốn ở lại Bunker Tiêu gia.

Trong nháy mắt tâm tư của Tiêu Lỗi thay đổi thật nhanh, đang suy xét nếu chuyện này là thật sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến đâu.

"Miệng mọc trên miệng của mày, đương nhiên mày muốn nói thế nào thì nói. Ai biết là thật hay giả, nói không chừng là tụi mày cho người giả mạo tạm thời thì sao!" Ngay lúc này một đội trưởng nhỏ của quân Tiêu gia nhảy ra quát.

Sắc mặt Lão Đại không dễ nhìn, không biết đang nghĩ gì, nhưng làm nanh vuốt[1] lại không có thể để bên mình rơi xuống hạ phong được.

[1] Mã tử 马仔: Có ba nghĩa: Nanh vuốt, chân chó và đồng lõa của một đại ca thế lực nào đó.

Tiêu Lỗi đưa tay ngăn lại, nói: "Thôi, chuyện này không có cách nào giả bộ, chỉ cần đến đại sảnh công tín nghiệm chứng sẽ biết. Để đồ trên xe xuống hết, không có thì thôi." Hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, hiện tại quan trọng nhất không phải cạnh tranh khí phách, mà là chạy nhanh trở lại Bunker Tiêu gia, lung lạc những người Liễu Nguyên còn chưa biết tin. Người thường thì hết cách, nhưng ít nhất những người gia nhập quân Tiêu gia không thể bị lay chuyển được.

Gã kia không bằng lòng nói: "Bảo chủ, thật sự phải bỏ vật tư lại hết hả?"

Tiêu Lỗi vẫn có quyền uy trong đám người này, hắn sa sầm nói: "Thế nào? Anh muốn tôi nói lại lần thứ hai?"

Gã kia không cam lòng hung hăng trừng bọn Phó Sử Ngọ một cái, xoay người lại chỉ huy tay chân ném đồ trên xe xuống.

Tiêu Lỗi cũng rất không cam lòng. Nếu đối mặt là binh đoàn, hắn còn có thể vững bước đòi chia một miếng bánh, nhưng đây là chính phủ Liễu Nguyên, hơn nữa Phó Sử Ngọ đám người này cư nhiên lái thiết giáp đến đây, nếu thật sự vì chút tiểu lợi đó mà tranh sống tranh chết với binh đoàn có bối cảnh quân đội này, rất không đáng.

Hắn hiểu rất rõ, nhưng không có nghĩa là thuộc hạ của hắn có thể cân nhắc ra được. Bất quá chỉ vì trung thành mới nghe theo mệnh lệnh của hắn, thế nhưng Lý Kế Tiên lại chưa bước đến tình cảnh khăng khăng trung với Tiêu Lỗi như thế.

Vừa nghe thương phẩm quý giá và mấy thứ xa xỉ đã đến tay lại bị người ta thẳng tay móc ói ra khỏi miệng, lập tức thù mới hận cũ cộng gộp vào nhau.

Lý Kế Tiên nghiến răng nghiến lợi, hiểm ác nhìn chằm chằm Đường Húc Hải, bắt đầu khởi động dị năng huyết hệ, bất tri bất giác chụp về hướng Đường Húc Hải.

Chỉ cần để gã thực hiện được, Đường Húc Hải sẽ chậm rãi xuất hiện bệnh trạng tinh thần không tốt, thể lực suy nhược, cuối cùng khí quan suy kiệt mà chết. Trong thời buổi hiện tại, căn bản không kiểm tra ra được nguyên nhân bệnh, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.

Chỉ tiếc bởi vì song phương nhân mã giằng co, Phó Sử Ngọ sợ hai bên sẽ phát sinh xung đột, tinh thần vẫn luôn căng cứng, cho nên bên này có chút dị động khác thường gì lập tức bị y phát giác.

"Người nào đánh lén đó?!" Phó Sử Ngọ hét lớn một tiếng, sóng SV vừa học được liền trùng kích đánh trả.

Năng lượng vô hình quét qua, quân Tiêu gia lập tức lảo đảo, Lý Kế Tiên đứng mũi chịu sào tức thì bị thương nặng, miệng phun máu tươi ngã xuống đất. Chỉ tiếc gã trốn phía sau xe, đánh lén dị năng càng bí mật, ngã xuống cũng không ai nhìn thấy.

Vì thế bên Tiêu gia chỉ nhìn thấy Phó Sử Ngọ đột nhiên động thủ, quân Tiêu gia bên này bị tập kích.

Đầu Tiêu Lỗi "ông" một cái, gã đội trưởng kia trong lòng vốn đã khó chịu, càng hô lớn: "Tụi nó động thủ! Các huynh đệ xông lên xử nó đi!!!"

Đường Húc Hải Lưu Hoằng phản ứng càng nhanh, liền kéo Phó Sử Ngọ thối lui về phía sau, các đội viên lại càng sừng sững không sợ, song phương không nói thêm lời nào liền lao vô đánh.

Đừng nhìn hai bên nhân số cách xa, nhưng thực lực lại thua kém nhau càng lớn, quân Tiêu gia bị đánh tè cả ra quần, kêu cha gọi mẹ.

Chẳng qua bởi vì không làm rõ được là xảy ra chuyện gì, nên bên Long Cốt cũng không hạ sát thủ, nhưng dù là vậy vẫn đứt tay đứt chân trọng thương.

Song phương giao chiến ở phố thương nghiệp cửa thành gây cản trở nghiêm trọng đến giao thông, một đội nhân mã vừa nhận được tin tức lâm thời muốn chuyển tuyến đường để tiếp viện cứ như vậy bị cản trên đường vào thành.

"Tổ trưởng, phía trước không biết ai đang đánh nhau, chúng ta làm thế nào đây?" đội nhân mã này lái bốn chiếc Hummer quân dụng đã cải tiến cực kì rắn chắc, trên xe có mười mấy người.

Người được gọi là tổ trưởng cắn đầu điếu thuốc lá, híp mắt quan sát nhân mã hai bên, một lúc sau mới nói: "Cái nhóm không chính quy đánh không lại nhóm mặc quân trang, bất quá bên quân trang lại khá lưu tình, cũng không biết vì sao đánh nữa."

Người đàn ông vừa nói xuy một tiếng: "Kệ họ vì sao đánh nhau làm gì, tôi chắc chắn sẽ giúp thân không giúp lý, có nên nhào vô luôn không?"

Ngón tay Tổ trưởng kẹp lấy điếu thuốc, phun ra một hơi sương khói, chậm rãi nói: "Không cần đâu, nhóm không chính quy cũng chống đỡ không được bao lâu."

Người đàn ông ngồi bên cạnh tổ trưởng vốn luôn yên lặng không lên tiếng, đám khói vừa bay tới mặt, y đột nhiên nói: "Liễu Miện, anh hôm nay hút nhiêu điếu rồi?"

Hai ngón tay kẹp điếu thuốc cứng lại, Liễu Miện giả vờ bình tĩnh nói: "Không nhiêu hết. Thật đó."

"A?" người nọ quay đầu nghi ngờ nhìn hắn, nhưng kinh nghiệm vờ ngu của Liễu Miện quá lão luyện, nhìn không ra chút sơ hở nào.

Người nọ cau có, đột nhiên vươn tay giật điếu thuốc của hắn rồi dụi tắt: "Mặc kệ anh hút mấy điếu rồi hôm nay cũng không cho hút nữa!"

Ngón tay Liễu Miện trống rỗng run run hai cái, mặt không đổi sắc: "Em ác quá."

Người đàn ông bị hắn nói bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Anh không biết tình trạng của mình thế nào hả? Còn không cai thuốc, anh thích tự hại thế đó hả?" Y cũng không ném điếu thuốc đi mà lấy ra một hộp thuốc kim loại dẹp dẹp, nhét nó vào, cẩn thận cất kỹ.

Liễu Miện lẳng lặng nhìn y bỏ hộp thuốc lá vào túi áo, thấy đã không thể giật lại được, chỉ có thể nói: "Anh chỉ có chút yêu thích đó thôi."

Người nọ lãnh tĩnh nhìn hắn chằm chằm, hỏi lại: "Thì ra anh chỉ có một yêu thích đó thôi hả, yêu thích khác đều không thỏa mãn được anh, đúng không?"

Đề tài này nghe là thấy nguy hiểm, ánh mắt hai người ngồi ghế lái và ghế phó đằng trước vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, giả thành tượng đá, lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe nhiều chuyện.

Liễu Miện sờ sờ mũi, nếu hắn nói ừ, tình cảnh khổ bức sắp sửa gặp phải không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

Nhưng kêu hắn cúi đầu nhận lỗi lấy lòng, lại thật mất mặt, nghẹn nửa ngày, chỉ có thể bật ra hai chữ: "Không phải."

Cứ việc là hai chữ cực kì cằn cỗi, nhưng cũng miễn cưỡng có thể biểu lộ thái độ của hắn, người nọ vừa lòng quay đầu.

Hai người phía trước thầm đấm đất cười sặc sụa trong lòng, một người đáy lòng nghĩ: Tổ trưởng, anh thiệt trẩu nha; Một tên khác thì nghĩ thầm: vợ quản nghiêm, không cứu được.

Mặc dù không biết ý tưởng nội tâm của hai thuộc hạ phía trước, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai hàng bả vai không ngừng run rẩy.

"Hừ!" Tổ trưởng thực giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hắn cạch một tiếng đẩy cửa xe ra, sải đôi chân dài đi xuống xe.

Lái xe thấy thế, há hốc mồm: "Tổ trưởng anh làm gì vậy?"

"Giúp thân không giúp lý!" Liễu Miện ngang ngược bật ra một câu, vươn dài bước chân đi đến đoàn người chặn trước cửa thành.

Nếu không phải nhóm người này chặn đường, nhất định có thể hút hết điếu thuốc kia, hắn cũng không bị hạ lệnh cấm thuốc.

Liễu Miện cấp tốc đi tới, càng chạy càng nhanh, cuối cùng như lao tới, chân nhấc lên một cái, thân thể nhẹ như không có trọng lượng nhảy dựng lên. Thời gian dừng trên không lâu đến không tưởng, quả thực giống y như lướt đi, thoạt nhìn như đang bay. Không, trên thực tế hắn đang bay thật!

Liễu Miện thét dài một tiếng, mở hai tay ra, cành cây thật dài mãnh liệt vươn ra bốn phía. Từng cành từng cành nhỏ yếu tự động cuốn lại thành một nhánh to. Liễu Miện gần như không dùng lực, chiếc roi kia liền quét ngang, trực tiếp quất tung quân Tiêu gia bay lên.

Bên này Phó Sử Ngọ có nhìn thấy hắn tới, nhưng không biết là địch hay bạn. Thẳng đến hắn quất quân Tiêu gia tan tành từ một mặt khác, bên này Phó Sử Ngọ mới chỉ huy dừng tay.

Chiếc roi linh hoạt vẫy động trong tay Liễu Miện, vẻ mặt hắn thoải mái như đang tản bộ trên sân vắng mà chậm rãi rơi xuống đất. Quét bay một bên xong, tay chuyển một cái, cành gãy, roi dài trực tiếp bay ra ngoài, cây roi vốn cuốn lại với nhau cũng tản ra, từng nhánh từng nhánh tủa tung, giống như thanh thép cắm vào mặt đất, trực tiếp bao lấy quân Tiêu gia.

Ứng dụng dị năng thế này, thần kỳ đến mức người ở đây từ trước tới giờ chưa từng thấy qua.

Người phía sau Phó Sử Ngọ líu lưỡi: "Thật nên gọi đội trưởng ra coi, đây mới là cách dùng dị năng mộc hệ đỉnh đỉnh đỉnh nha."

Phó Sử Ngọ lại nghi hoặc chớp mắt mấy cái, quả thật thần kỳ, nhưng cảm giác lại không giống với loại dị năng mộc hệ của Lưu Bội Kỳ. Có lẽ cũng thuộc dạng biến dị như của Đường Húc Hải.

Tiêu Lỗi chật vật bị quét văng một bên, lúc này giãy giụa đứng lên: "Đánh lén tính anh hùng hảo hán cái gì!"

Lưu Hoằng cười nhạo: "Nói như thể đánh chính diện anh có thể cản được vậy đó."

Tiêu Lỗi giận đến cả mặt đỏ bừng: "Các anh cũng thế thôi!" Hắn đưa tay chỉ vào Phó Sử Ngọ quát: "Nếu không phải tên này đột nhiên đánh lén, chúng tôi không có khả năng thua!"

Đường Húc Hải tức cười, hắn bẽ nắm tay, âm trầm nói: "Hiện tại có thể cho anh cơ hội khiêu chiến chính diện lần nữa, để anh kêu một hai ba bắt đầu thế nào?"

Không tốt đâu a. Tiêu Lỗi trừ phi trong não có hố mới dám chính diện khiêu chiến.

Liễu Miện đi tới, hỏi bọn họ: "Tình huống thế nào, không biết các anh đang chắn đường hả?"

Đường Húc Hải lúc này mới chú ý tới ngoài cửa thành có xe đang đậu.

Đường Húc Hải nghiêm mặt nói: "Những người này cướp bóc phi pháp, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ."

Liễu Miện tỏ vẻ hiểu được, hắn khoát tay nói: "Vậy không cần cảm ơn."

Đường Húc Hải muốn cười, hắn cũng đâu có ý muốn cảm ơn đâu.

Phó Sử Ngọ đứng cạnh một cành cây, cành này thẳng tắp vừa mảnh lại vừa dài, y đưa tay sờ sờ: "Đây là cành liễu đúng không?"

Liễu Miện búng tay một cái, cành liễu hóa thân thành nhà giam trong chớp mắt liền bụp một cái biến mất: "Đúng vậy."

Phó Sử Ngọ như có điều suy nghĩ. Trước kia y đã từng nói với Lưu Bội Kỳ, nếu nói muốn phát huy dị năng mộc hệ lớn nhất chính là khống chế dị năng thực vật. Người này thần kỳ như thế, nói không chừng chính là khống chế dị năng cây liễu.

Cây liễu này thoạt nhìn mạnh hơn bắp rất nhiều a.

Tiêu Lỗi còn đứng bên kia nói: "Chúng tôi không phải cướp, trước đó chỉ là không biết, muốn một ít chiến lợi phẩm thôi! Ngược lại các anh đột nhiên ra tay quá đáng! Chúng tôi cũng đã buông đồ xuống, cư nhiên còn nhất quyết không tha, nếu các anh không nói cho rõ ràng, chúng tôi liền đến đại sảnh công tín trách cứ các anh!"

Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, nhíu mày nói: "Tôi chỉ phản kích mà thôi, lúc ấy bên các anh có người sử dụng dị năng muốn đánh lén, tôi chỉ đúng lúc phòng vệ."

Tiêu Lỗi nói: "Ngậm máu phun người! Anh nói lúc đó có người dùng dị năng đánh lén anh, sao tôi không phát hiện."

Đội trưởng kia lúc này cũng cả người chật vật, hắn còn xui xẻo bị đứt một cánh tay: "Nói chuyện phải có chứng cớ! Cái gì mà dùng dị năng? Ai thấy hả?!"

Phó Sử Ngọ tức giận dâng trào, trầm giọng nói: "Các anh khỏi nói xạo, người nào dùng dị năng đánh lén tôi biết, chính là hắn!" Phó Sử Ngọ vươn tay chỉ vào Lý Kế Tiên đang rụt đầu cụp đuôi.

Tiêu Lỗi nhìn lại, lập tức mất hết mặt mũi như bị tát thẳng một bạt tay vào mặt. Dị năng khác dùng bao nhiêu cũng để lại chút dấu vết, chỉ có nguyền rủa huyết hệ của Lý Kế Tiên là vô thanh vô tức, cũng không biết Phó Sử Ngọ này làm sao phát hiện.

Hắn còn muốn lừa dối, mũi Liễu Miện nhăn lại một chút, mang theo chán ghét nói: "Mùi thối của máu bẩn. Cư nhiên có người có năng lực là huyết chú?"

Đường Húc Hải nhìn người này, cảm thấy rất quen mắt, hồ nghi hỏi: "Người này trước kia có gặp qua chưa ta?"

Phó Sử Ngọ bình tĩnh nhìn nhìn gã nói: "Hình như là....Khẳng định có gặp qua."

Sau đó Đường Húc Hải nhớ tới, hắn cả kinh: "Tên này không phải chết ngắc rồi sao?!"

Lý Kế Tiên vừa sợ vừa hận, ánh mắt lóe ra ánh nhìn khiến người ta không thoải mái: "Đúng vậy, là mày tự tay giết tao. Chẳng qua mạng tao lớn, dị năng đã cứu tao! Thế nào?! Mày có thể giết tao, tao lại không thể tìm mày báo thù hả!"

Tiêu Lỗi thế mới biết cư nhiên là ân oán cá nhân của Lý Kế Tiên, trong lòng đại hận. Lý Kế Tiên này thật biết gây họa cho hắn, nếu không phải năng lực của người này còn dùng được, hắn thật hận không thể xử lý quách tên này cho xong.

Tiêu Lỗi nhịn tức giận trong lòng xuống, nặn ra một nụ cười với bọn Đường Húc Hải: "Anh xem, chuyện cũng rõ ràng. Nguyên nhân gây ra là vì ân oán cá nhân của thủ hạ tôi. Đó là do chuyện ngày xưa, nên cũng không lạ anh ta đánh lén anh. Dù sao ảnh cũng không làm anh bị thương, ngược lại bị huynh đệ anh thu thập, không bằng coi như xong. Vì thế mà thủ hạ của tôi cũng bị thương, tàn phế. Đương nhiên, về sau tôi sẽ ước thúc anh ta, không lại tìm phiền toái các anh nữa."

Đường Húc Hải nhìn nhìn Lý Kế Tiên, vẫn không rõ gã rốt cuộc làm sao chết rồi sống lại. Loại năng lực giết không chết này khiến Đường Húc Hải thầm kiêng kị.

Hắn nghĩ nghĩ nói: "Được, hôm nay tôi có thể không truy cứu hắn nữa. Nhưng, tôi nói trước, nếu về sau hắn tái phạm rơi vào tay tôi. Tôi không tìm hắn, tôi trực tiếp tìm anh. Đến lúc đó, anh chớ có trách tôi tâm ngoan thủ lạt!"

Huyện quan không bằng thôn quản, dưới tình huống chưa thăm dò được chi tiết, Đường Húc Hải sẽ không mạo hiểm. Trực tiếp trút hết lên người Tiêu Lỗi, xảy ra chuyện trực tiếp xử tên thủ trưởng Tiêu Lỗi này.

Tiêu Lỗi cắn răng, gật đầu: "Tôi nhất định quản anh ta thật kỹ!"

Đường Húc Hải hất hất cằm: "Các anh đi đi."

Tiêu Lỗi thở phào, quay đầu lại nhanh chóng cho người nâng người bị thương bò lên xe nhanh như chớp chạy đi.

Liễu Miện ôm cánh tay lạnh lùng đứng đó, Đường Húc Hải quay đầu hỏi: "Các anh là đi ngang qua hay là?"

Liễu Miện nói: "Xuôi nam tiếp viện."

Đường Húc Hải gật đầu: "Tới phương Bắc, thủ đô hả?"

Liễu Miện gật đầu: "Đúng vậy, tôi tên Liễu Miện, xưng hô anh thế nào?"

"Đường Húc Hải." Đường Húc Hải vươn tay bắt tay hắn một cái.

Lúc này đoàn xe của Liễu Miện chạy tới, lái xe hô: "Tổ trưởng, lên xe đi."

Đường Húc Hải nhướng mày: "Tổ trưởng?"

Liễu Miện như không có việc gì nói: "Binh đoàn Tốn Tổ. Bọn họ trực tiếp kêu tôi là Tổ trưởng."

Đường Húc Hải a một tiếng: "Chúng tôi là Binh đoàn Long Cốt, tôi là phó đội trưởng, đây là đội trưởng của chúng tôi, Phó Sử Ngọ."

Phó Sử Ngọ cực kì lễ phép: "Chào anh, tổ trưởng Liễu."

Liễu Miện khó hiểu cảm thấy trên người Phó Sử Ngọ có một loại khí chất rất tương tự người nhà mình, hơi thấy thân thiết, cũng rất nể tình đáp trả: "Rất vui quen được các anh. Tạm biệt."

Nói xong, hắn liền đi qua đoàn xe, lúc lướt qua người Phó Sử Ngọ, y ngửi thấy được mùi khói thuốc lá. Không giống loại thuốc bình thường Phó Sử Ngọ không thích, mang theo mùi thanh thanh nhẹ nhàng của một loại thực vật, rất dễ chịu.

Y kinh ngạc nhìn bóng dáng Liễu Miện, sau đó lại nhìn Đường Húc Hải.

Đường Húc Hải mạc danh kỳ diệu nhìn y: "Làm sao vậy?"

Phó Sử Ngọ rầu rĩ lắc đầu, hiện tại trên người Đường Húc Hải đã không có mùi thuốc lá thơm ngọt như trước kia, nghĩ nghĩ một chút y cư nhiên thấy rất hoài niệm.

Bất tri bất giác Đường Húc Hải đã triệt để cai được thuốc lá, hiện tại Phó Sử Ngọ đột nhiên ngửi được mùi ấy trên người người khác, không khỏi cảm thấy Đường Húc Hải bị bắt cai thuốc thực đáng thương.

Y bắt đầu nghĩ, hay tìm người vừa rồi mua vài điếu được không? Liền tính hiện tại Đường Húc Hải đã bỏ, nhưng cho hắn hút đỡ thèm cũng đỡ.

Trong đầu chuyển suy nghĩ này, Phó Sử Ngọ không khỏi bắt đầu lưu ý đoàn xe Binh đoàn Tốn Tổ.

Đường Húc Hải cúi đầu nhìn y mắt không chớp cái nào mà nhìn chằm chằm đoàn xe đi xa, không khỏi chua chua nói: "Người đi mất tiêu rồi, đừng nhìn nữa."

Phó Sử Ngọ không hiểu: "A?"

Đường Húc Hải chua lè nói: "Cái tên kia dù cũng đẹp trai, cậu cũng không đến mức nhìn hoài vậy chứ?"

Phó Sử Ngọ chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, dở khóc dở cười: "Không phải, tôi là bởi vì... Thôi bỏ đi, nói với anh anh cũng không rõ."

Phó Sử Ngọ lắc đầu đi đến cạnh xe thiết giáp rồi bò lên.

Liễu Miện mang vẻ ngoài điển hình của đàn ông Hoa Hạ, ngũ quan tự nhiên càng phù hợp thẩm mỹ của người Hoa hơn là đường nét khắc sâu của Đường Húc Hải. Nhưng tuy mặt mày Liễu Miện rất đẹp, lại không hiện nét âm nhu, ngược lại tràn ngập anh khí bừng bừng, xem như loại hình rất menly.

Nhưng Phó Sử Ngọ đã nhìn quen ngũ quan máu lai mang chút dấu vết khắc sâu của Đường Húc Hải, tự nhiên bất công cho rằng Đường Húc Hải đẹp trai hơn Liễu Miện rồi.

Cảm nhận này, với tính cách không được tự nhiên, Phó Sử Ngọ tất nhiên rất ngại nói cho Đường Húc Hải nghe, vì thế khiến Đường Húc Hải buồn bực suốt cả đường đi.

Chờ đến khi họ trở về, lâm thời an trí chỗ ở, dị năng giả trong nhóm người sống sót ai lớn gan đã kết bạn đi ra ngoài nhận nhiệm vụ làm.

Mà Hồ Tiểu Quân cũng lôi kéo một tốp bắt đầu bận việc từ trên xuống dưới, khuân những thứ cần cho chính phủ lâm thời ra ngoài.

Phó Sử Ngọ cùng đồng đội ăn xong bữa cơm trưa đã hơi trễ, lúc ăn nghe người ta nhắc tới người của Tốn Tổ hiện đang ở đại sảnh công tín, hình như chờ dùng điểm số công tín mua tiếp viện thì phải. Chẳng qua hiện tại thị trưởng Hồ Tiểu Quân vừa thăng nhiệm, đại sảnh công tín tuy mở ra, nhưng công việc còn phải chờ đến ngày mai, nên trễ nhất sáng ngày mai những người đó mới rời đi.

Phó Sử Ngọ nắm nắm giấy chứng minh của mình, bên trong có một mớ điểm số công tín, nghĩ mấy điếu thuốc của Liễu Miện đắc đến mấy y cũng có thể mua nổi.

Cảm thấy sáng mai những người đó phỏng chừng càng vội, Phó Sử Ngọ liền một mình rời khỏi cao ốc phòng không đi ra ngoài.

Đến đại sảnh công tín hỏi thăm những người này đang nán lại một khách sạn ở gần đó, Phó Sử Ngọ cảm ơn rồi đến khách sạn.

Nói thật khách sạn này còn chưa khôi phục buôn bán, trống rỗng không có ai cả. Phó Sử Ngọ đứng ở lầu một chỗ tiếp khách rối rắm một hồi, liền trực tiếp dùng cảm quan phân hình luôn.

Trên đường đi phong trần mệt mỏi, đến khách sạn, người của Tốn Tổ có ngủ cũng có đang rửa mặt.

Phó Sử Ngọ tìm một vòng, mới phát hiện Liễu Miện đang ở phòng ăn lầu hai, hắn cùng một người khác đang ngồi đó ăn cơm.

Phó Sử Ngọ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lên lầu hai, rẽ qua chính là nhà ăn, xuyên qua vách tường ngăn cách đúng lúc có thể nhìn thấy hai người.

Phó Sử Ngọ há mồm còn chưa kịp nói cái gì, liền nhìn thấy Liễu Miện xoay đầu qua hôn người đàn ông bên cạnh hắn!

Phó Sử Ngọ bị dọa đến trong óc trống rỗng, ngây ngốc đứng ở đó.

Mà hai người bên trong hiển nhiên không chú ý tới người ngoài là y, cho dù cảm giác có người cũng cũng chỉ nghĩ là người của mình, thấy cũng sẽ chủ động tránh ra. Cho nên, hôn hôn xong, Liễu Miện không thỏa mãn để đũa xuống kéo người kia lại ôm, mà người nọ cũng vươn tay ra ôm lấy lưng hắn.

Phó Sử Ngọ nhìn đến đỏ mặt tim đập thình thịch, mặt nóng như lửa đốt.

Y kinh ngạc nhìn hai người thân mật mà ngọt ngào kia, rốt cục chậm rãi ý thức được một điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui