Tốt nhất nên ghi nhớ lại,sau này mới không có những cái sai phạm
[ Không có giấy và bút, bất quá kí chủ có thể mượn dùng mặt ngoài của hệ thống] Tiểu Thất nói có chút đắc ý nhỏ, [ Chỉ cần kí chủ tự động ý niệm, bảng hệ thống sẽ tự động giúp kí chủ ghi chép lại, như thế nào? Có phải hay không rất thuận tiện?]
‘ Đúng.
’ Thẩm Mạt gật gật đầu, đích thực rất thuận tiện.
Cứ như vậy, Thẩm Mạt dùng hơn nửa ngày đi hỏi thăm toàn bộ căn cứ hy vọng.
Căn cứ hy vọng có rất nhiều chổ đáng giá tham khảo, cũng có rất nhiều cái hại.
Thẩm Mạt gọi tiểu Thất mở ra mặt ngoài.
Liếc mắt nhìn ghi chép phía trên, thỏa mãn gật gật đầu.
Đại khái là căn cứ vừa mới bắt đầu xây dựng, hơn nữa còn ở bên ngoài cứu được rất nhiều người sống sót, cho nên lúc này căn cứ hy vọng căn có rất nhiều cái hại.
Nghiêm trọng nhất chủ yếu là 4 cái.
1.
Không thể phát vật tư miễn phí
2.
Cần thiết phải để cho những người sống sót có việc làm,con người một khi rảnh rỗi liền dễ dàng sinh sự
3.
Vấn đề phòng ở ( Lều vải thế yếu rất lớn )
4.
Cần hợp lý lợi dụng nhân tài
!
‘ Hoàn hảo rồi, đi tìm chổ xây thành trì.
’ Thẩm Mạt cõng bọc sách của mình, hướng về phía cửa ra của căn cứ.
‘ Đúng rồi tiểu Thất, có biện pháp nào để cho ta ra ngoài không?.
’ căn cứ bây giờ đối với ra vào tra rất nghiêm, đại khái là căn cứ cũng biết, nhân tài ở tận thế rất hiếm.
[ Có, ta có thể để kí chủ ẩn thân, thời hạn đại khái một giờ.
] Kỳ thực tiểu Thất có thể để Thẩm Mạt hoàn toàn ẩn thân, nhưng nó không hi vọng kí chủ trở thành dạng này người lệ thuộc.
‘ Đủ.
’ một giờ cô trang bị đầy đủ rời căn cứ.
Bất quá cô phải trước tiên xác định chổ để xây dựng thành trì
Sau đó Thẩm Mạt hỏi thăm tiểu Thất , để cho tiểu Thất mở ra bản đồ bên ngoài.
Thành phố A , thành phố B cùng với thành phố S chỗ giao nhau là căn cứ quân sự thành phố S, Thẩm Mạt trên bản đồ tìm nửa ngày, cuối cùng xác định cách căn cứ hy vọng khoảng chừng 20 km.
Gần quá đi!.
[ Kí chủ không cần lo lắng, ra căn cứ là ta có thể trực tiếp đem cô truyền đi qua a.
]
Tiểu Thất đích thật là một cái hệ thống đầy bảo tàng ,
[ Bất quá chỉ một lần này, sau này thành hoa nhài sẽ có phương tiện giao thông riêng.
]
‘ Cám ơn Tiểu Thất.
’ Thẩm Mạt đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn mình lựa chọn khóa lại cùng tiểu Thất.
Thừa dịp một nhóm người mới sống sót tiến vào, Thẩm Mạt ẩn thân rời khỏi căn cứ.
“Ai đụng ta?”
“Xếp hàng đi, đụng ta làm gì?”
“Nghĩ chen hàng ah"
Người đang xếp hàng ai cũng không biết, Thẩm Mạt từ trong bọn họ rời khỏi căn cứ hy vọng.
Vốn dự định là tham quan căn cứ rồi viết kế hoạch kỉ càng, nhưng cảm giác cần thiết cho việc xây thành trì mới của mình.