Thế mà Thẩm Trác lại quen Hoắc Dịch Đình.
Giang Lục Đinh chỉ có thể nói vận may của mình tốt quá thể tốt, không đâu lại gặp phải loại tình huống này.
Chỉ có điều thành phố S cũng chỉ rộng có từng đó, hai người họ cùng là nhân vật trong giới kinh doanh nên quen biết nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Cô thật sự không dám nhìn biểu cảm của Hoắc Dịch Đình khi vừa bị phụ nữ hắt cà phê.
Nhưng mà...!không nhìn cũng không được.
Chẳng lẽ lại nhắm mắt làm như mình đang mộng du?
Cô buông bàn tay đang chống trán xuống, giả vờ như vừa mới nhìn thấy Hoắc Dịch Đình, cố gắng lắm mới nặn được một nụ cười yếu ớt: "Anh Hoắc, thật trùng hợp, anh cũng ở đây ạ?"
Không ngờ sắc mặt của anh Hoắc vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Lục Đinh thầm bội phục anh, thật không hổ danh là người đứng đầu trong giới mặt liệt.
Không hổ là người đã trải qua sóng to gió lớn.
Anh vắt áo vest trên cánh tay, mặt mũi sạch sẽ nhưng cổ áo sơ mi trắng có vệt cà phê rất rõ ràng.
Giang Lục Đinh đoán không sai, quả nhiên là anh vừa bị một người phụ nữ hắt cà phê.
Điều hiếm thấy là việc mới bị người ta hắt cà phê lại không hề tổn hại đến khí thế của anh một chút nào, vẫn đẹp trai anh tuấn, bình tĩnh lạnh lùng.
"Thật trùng hợp." Hoắc Dịch Đình không thay đổi sắc mặt, đáp lại cô bằng ba chữ giống hệt cô vừa nói, những điểm bất đồng chính là ba chữ này tựa như được bắn ra từ kẽ răng, mang theo ý tứ sau xa.
Thẩm Trác cười hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Giang Lục Đinh giải thích: "Anh Hoắc là ba của Hoắc Đồng Đồng."
Thẩm Trác ngạc nhiên cười nói: "Hóa ra là thế, đúng là rất trùng hợp."
"Đúng là rất trùng hợp." Hoắc Dịch Đình vẫn lặp đi lặp lại một câu nói, ánh mắt anh rất lạnh, giọng điệu nói chuyện cũng vậy, thái độ lạnh nhạt với Thẩm Trác thì càng không phải che giấu.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói mấy từ "thật trùng hợp", "đúng là rất trùng hợp".
Vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy khó xử, cái kiểu thái độ mạo phạm không thèm che giấu này của anh đã làm mới quan niệm của Giang Lục Đinh một lần nữa.
Cô vẫn cho rằng người thành công trên thương trường phải là cao thủ trong việc xã giao, chuyện trò vui vẻ, nói nói cười cười, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Rốt cuộc thì loại người hờ hững lạnh nhạt, cả người toàn gai góc, mắt cao hơn đỉnh đầu, toàn thân tản ra hơi lạnh thấu xương như Hoắc Dịch Đình đã sinh tồn trong xã hội bằng cách nào vậy? Thật đúng là kỳ diệu.
Mang ra so sánh mới thấy thái độ của Thẩm Trác có vẻ thành thục hơn rất nhiều, mặt mày tươi tắn, sắc mặt thản nhiên, dường như anh ấy hoàn toàn không để bụng vì bị người kia đối xử lạnh nhạt.
Giang Lục Đinh nghĩ đây mới là thái độ nên có của tinh anh trong giới kinh doanh, không quan tâm hơn thua, lòng dạ rộng lượng thoải mái.
Theo lý mà nói, hai người tình cờ gặp nhau trong trường hợp này thể nào cũng sẽ tán gẫu mấy câu, nhưng Hoắc Dịch Đình hoàn toàn không có ý nói chuyện với Thẩm Trác, anh cụp mắt nhìn Giang Lục Đinh và hỏi thẳng: "Đồng Đồng đâu?"