Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô, Hoắc Dịch Đình không nói một lời mà chỉ đứng dậy đi lên lầu.
Không lâu sau, anh cầm chiếc áo sơ mi màu trắng bị dính cà phê xuống rồi đưa cho Giang Lục Đinh.
"Cô giáo Giang có cách giặt sạch vết cà phê đúng không? Vậy thì nhờ cô."
Giang Lục Đinh không khỏi thấy kỳ lạ: áo vest đắt gấp mấy lần áo sơ mi, trong cơn tức giận anh ném đi không chút đau lòng, nhưng sao lại không nỡ vứt chiếc áo sơ mi này đi?
Hoắc Dịch Đình lại nói: "Giặt xong, mang lên tầng trên cùng phơi."
Thật ra việc giặt áo sơ mi cho anh không thuộc phạm vi công việc của cô, thế nhưng Hoắc Dịch Đình với khí thế mạnh mẽ áp đảo, hơn nữa anh còn là ông chủ của cô, cô chỉ có thể đáp lại một câu rằng mình có thể xử lý tốt rồi nhận lấy chiếc áo trên tay anh.
Sau khi giặt sạch áo sơ mi, cô leo cầu thang lên tầng hai.
Trên tầng thượng không có đèn, không gian yên tĩnh, mượn ánh đèn từ vườn hoa phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy cách bài trí phía trên.
Bốn góc tường trồng đầy hoa cỏ, bên cạnh là một chiếc xích đu làm bằng gỗ thông.
Một góc phía đông dưới cây ngô đồng có một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ nguyên khối và vài chiếc ghế mây.
Phía nam có mấy cây cột dùng để phơi quần áo vừa cao vừa dài.
Hoắc Dịch Đình có bệnh sạch sẽ, ga trải giường trong nhà được thay đổi rất thường xuyên nên hầu như ngày nào cũng có chăn ga và quần áo phơi ở đây.
Sau khi treo áo sơ mi lên, Giang Lục Đinh tùy ý đi dạo trên tầng thượng, chiếc xích đu rất lớn, ba người ngồi lên trên cũng không thành vấn đề.
Cô ngồi trên đó lắc lư mấy cái rồi đi đến chiếc bàn tròn ở dưới cây ngô đồng.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua đầu, hệt như bàn tay dịu dàng ve vuốt.
Chiều nay Hoắc Dịch Đình đã ngồi ở chỗ này ngẩn người suốt hai tiếng đồng hồ.
Cô ngồi trên ghế mây, ánh mắt lơ đãng nhìn ngó chung quanh, vô tình nhìn xuống tòa nhà nhỏ phía trên gara nơi cô ở, trong lòng đột nhiên sửng sốt.
Vị trí này vừa hay đối diện với phòng ngủ của cô, nếu phòng cô sáng đèn và không kéo rèm thì đứng từ đây có thể nhìn thẳng vào bên trong, rõ mồn một.
Suýt nữa thì Giang Lục Đinh đã nhảy dựng khỏi ghế mây, đầu óc ong ong như có ruồi nhặng bay vào.
Dạo này thời tiết bắt đầu nóng lên, cô tắm xong sẽ mặc quần áo ngủ ở trong phòng viết tiểu thuyết, vì để cho mát mẻ thoải mái nên cô không mặc đồ lót.
Có khi nào Hoắc Dịch Đình đã từng lên tầng thượng vào buổi tối rồi nhìn thấy dáng vẻ tùy tiện đó của cô hay không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô tát chết ngay lập tức.
Sao có thể như vậy được chứ, đùa kiểu gì vậy? Hàng ngày Hoắc Dịch Đình phải giải quyết rất nhiều việc, tối đến không có việc gì làm, chạy lên sân thượng ngắm trăng, ngắm sao, ngắm...!cô?
Cô cúi đầu sờ soạng ngực mình, kể cả không mặc áo lót thì hình như cũng không có gì...!ha.
Nghĩ như vậy, trong lòng chợt thấy an ủi hơn rất nhiều.
Đi xuống lầu, vừa hay gặp Hoắc Dịch Đình đi từ vườn hoa sau nhà tới.
"Anh Hoắc, tôi giặt áo sơ mi rồi mang lên sân thượng phơi cho anh rồi."
Hoắc Dịch Đình đút tay vào túi quần, không dừng chân lại mà chỉ lạnh nhạt đáp ừ một tiếng, sau đó đi lướt qua người cô.
Anh thích đi dạo trong vườn hoa sau mỗi bữa cơm, tầng thượng tối đen như mực, chắc chắn anh sẽ không đi lên đó.
Vì muốn đảm bảo chắc chắn, Giang Lục Đinh còn mạnh dạn thăm dò: "Anh Hoắc, vừa nãy tôi mới nhận ra ở trên tầng thượng rất thoải mái, buổi tối anh có thể lên đó ngồi chơi."
Hoắc Dịch Đình cúi đầu liếc cô một cái: "Để làm mồi cho muỗi?"