Giang Lục Đinh: “...”
Thôi được, cô hoàn toàn yên tâm rồi.
Đêm đó cô vô cùng chú ý, lúc viết tiểu thuyết, tuy là mặc váy ngủ nhưng cũng không dám quá thoải mái mát mẻ.
Ngoài lương cơ bản thì phí viết tiểu thuyết là nguồn thu nhập lớn thứ hai của cô.
Mặc dù trách nhiệm công việc ở Thự Tinh lớn, cũng rất là mệt mỏi, có vài phụ huynh rất vô lý và khó đối phó, nhưng mà mỗi năm học đều có hai kỳ nghỉ, vì thế mà cô cũng có khoảng ba tháng để viết tiểu thuyết, đó cũng là lý do lớn nhất mà cô không nỡ từ chức.
Đối với cô, viết tiểu thuyết không chỉ đem lại thu nhập mà còn là một chỗ dựa tinh thần, trong những thời điểm cuộc sống hiện thực khó khăn, vất vả, ít nhất cô vẫn có thể quên đi ưu phiền, ký thác mộng tưởng trong thế giới mà mình viết ra.
Đến 12 giờ, cô mới tắt máy tính định đi ngủ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cửa sổ trong nhà chính vẫn còn sáng đèn.
Màn đêm yên tĩnh không chút tiếng động.
Nhà chính của nhà họ Hoắc chìm trong làn gió đêm, chỉ còn ánh đèn cô quạnh kia vẫn cố chấp sáng le lói.
Giang Lục Đinh khó mà tưởng tượng được cái người đàn ông Hoắc Dịch Đình này thay vì đi hẹn hò thì lại an phận ở nhà một mình vào cuối tuần như vậy.
Nghĩ lại thì, hình như rất nhiều cuối tuần trước đây anh cũng không ra ngoài.
Trong suy nghĩ của cô, cuộc sống của những người đàn ông giàu có sẽ chìm đắm trong xa hoa, trụy lạc, vậy nhưng anh thì khác xa hoàn toàn.
Cho dù anh là người khó gần, lạnh lùng hà khắc, nhưng với tướng mạo và gia thế như vậy thì muốn tìm một người bạn gái mỹ mạo tựa thiên tiên là điều dễ như trở bàn tay.
Kỳ lạ là, tại sao cái vị Hoắc tiên sinh vừa có tiền vừa có sắc ấy lại có thể thanh tâm quả dục được như vậy?
Lẽ nào là...!tu tiên?
Bởi vì là một tác giả viết tiểu thuyết nên trong đầu cô cũng nảy ra rất nhiều lý do.
Đủ các loại ý tưởng kỳ quái lần lượt xuất hiện trong đầu.
Lẽ nào, phương diện “đó” của anh có vấn đề?
Nghĩ theo hướng này thì có vẻ như mọi thứ đã được giải thích.
Tại sao anh đột ngột ly hôn mà không rõ lý do, tại sao sau hai năm ly hôn vẫn cứ độc thân mà không có bạn gái mới, tại sao giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, tại sao mặt mày suốt ngày ủ rũ không vui...
Hoặc là, phương diện “đó” của anh không có vấn đề, mà là do anh thích đàn ông?!
Cô chống cằm trầm tư, trí tưởng tượng càng ngày càng phong phú, cuối cùng đưa ra kết luận rằng mọi thứ đều có thể xảy ra.
Sáng hôm sau, Hoắc Dịch Đình vậy mà thật sự bảo Giang Lục Đinh đưa Hoắc Đồng Đồng đi chạy bộ bên bờ sông.
Cô chỉ nghĩ đó là một câu nói đùa, không ngờ lại là thật, hơn nữa Hoắc Dịch Đình còn quy định Hoắc Đồng Đồng phải chạy đến chỗ cây cầu thứ ba.
Bình thường Giang Lục Đinh cũng không tập thể dục nhiều, căn bản đều là ngồi viết tiểu thuyết, thể lực vốn không tốt lắm, lúc chạy đến cây cầu thứ nhất thì đã thở hổn hển rồi, quả nhiên bị Hoắc Dịch Đình nói trúng rồi, trình độ của cô với Đồng Đồng cũng tương đương nhau mà thôi.
Lúc Đồng Đồng chạy đến cây cầu thứ hai thì đã bắt đầu méo miệng, lúc chạy đến cây cầu thứ ba thì đã vừa chạy vừa khóc luôn rồi.