Hai người trở về phòng bao, Thẩm Trác pha một tách trà khác cho cô.
Bởi vì Thẩm Trác là bạn của Hoắc Dịch Đình nên Giang Lục Đinh không muốn anh hiểu lầm mình và Hoắc Dịch Đình có gì đó, vì thế liền kể đầu đuôi câu chuyện mình chăm sóc Hoắc Đồng Đồng cho anh nghe.
Thẩm Trác liếc mắt đưa tình với cô: “Người nhà nghe nói Cố Miểu giới thiệu cho tôi một cô giáo thì vô cùng ủng hộ, nói là tương lai có thể dạy dỗ con trẻ rất tốt.
Quả nhiên là vậy, tương lai cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt.”
Giang Lục Đinh nghe vậy thì sặc một ngụm trà, ho đến mức mặt đỏ bừng, hai mắt ngân ngấn nước.
Thẩm Trác vội nói: “Cái này nói sau, cái này nói sau.”
Giang Lục Đinh càng ho dữ dội hơn.
Thẩm Trác cười vươn tay ra vỗ nhẹ lưng cô.
Giang Lục Đinh mặt đỏ như gấc, “Cũng muộn rồi, tôi phải quay về.”
“Được, tôi đưa cô về.”
Hai người rời đi, Thẩm Trác đưa cô về đến cổng trường học.
Giang Lục Đinh xuống xe nói tạm biệt với anh.
Thẩm Trác chống tay lên cửa sổ, cười hỏi cô: “Ngày mai cô có rảnh không?”
“Xin lỗi, ngày mai là kỉ niệm 10 năm thành lập trường, buổi tối hiệu trưởng mời mọi người cùng ăn bữa cơm rồi.”
Thẩm Trác mỉm cười nói: “Có thể mang theo người nhà không?”
Giang Lục Đinh cười xấu hổ: “Không thể, tạm biệt!”
Thẩm Trác cười vẫy tay, chào tạm biệt rồi lái xe rời đi.
Giang Lục Đinh nhìn chiếc xe thể thao khuất dần trong bóng đêm mà lòng có chút rối loạn.
Cô đã thể hiện rõ rằng bây giờ mình không muốn yêu đương rồi, nhưng theo tình hình ngày hôm nay thì dường như anh không hề có ý định từ bỏ.
Nếu như anh chưa từng cứu cô thì cô có thể thẳng thừng từ chối, quyết không gặp lại anh nữa.
Nhưng anh lại là người đã từng cứu cô, cô không thể từ chối không gặp được, nếu như thế thì thật là vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa quá rồi.
Làm thế nào để từ chối Thẩm Trác thật đúng là một chuyện khó khăn mà.
Hôm sau là ngày kỷ niệm 10 năm thành lập trường, phía trường học tổ chức buổi biểu diễn nghệ thuật rất lớn, phụ huynh và học sinh đều đến hội trường lớn để xem các tiết mục biểu diễn, quả đúng là một ngày náo nhiệt.
Buổi tối là buổi họp mặt của toàn thể nhân viên và giáo viên trong trường được tổ chức tại Hội sở Kim Bích.
Mọi người tham dự đều ăn mặc trang trọng, mức độ long trọng không kém gì hội nghị hàng năm.
Giang Lục Đinh không ngờ một người vốn luôn sống ẩn dật như Hoắc Dịch Đình cũng đến.
Ba vị cổ đông của Thự Tinh ngoài Hoắc Dịch Đình ra thì còn có một vị họ Hứa, người còn lại là Khấu Chí Cương – chồng của hiệu trưởng Chương.
Trong đám đông náo nhiệt, Hoắc Dịch Đình vẫn mang dáng vẻ xa cách kiêu ngạo, nói năng thận trọng, một chữ ngàn vàng, tích chữ như vàng như trước.
Mà Khấu Chí Cương – chồng của hiệu trưởng Chương lại khác hoàn toàn so với anh.
Ông Khấu cầm ly rượu đứng sau lưng hiệu trưởng Chương, nụ cười chân thật, mặt mũi hiền lành, dáng vẻ giống như một người đàn ông đứng sau một người phụ nữ thành đạt.
Nghe nói ở nhà ông ấy còn là một người đàn ông giỏi nội trợ, vì thế bất giác đã khiến rất nhiều giáo viên nữ trung niên ghen tỵ.