Mất - Tĩnh Thủy Biên


Hồi cấp ba, sau khi đám người kia tìm tới gây sự vài lần thì Khưu Thiên cũng trở nên nóng tính hơn.

Bình thường cậu không gây chuyện nhưng cũng không phải hạng nín nhịn chịu đòn.

Thật sự đụng vào cậu thì đánh đấm có thể nói là chẳng thua ai đâu.
Nhưng vấn đề ở chỗ đám người kia chịu đòn rất giỏi, sống dai như gián vậy, không biết mệt mỏi, cứ hết người này tới người khác.
Về sau Khưu Thiên nghĩ ra một cách, gọi là bắt giặc phải bắt vua.

Chỉ cần cậu giải quyết được với Hạ Nam Quân thì có lẽ đám người kia sẽ không tới làm phiền cậu nữa.
Hôm đó cậu hệt như học sinh tiểu sinh hẹn đánh nhau, chỉ thiếu điều bỏ lại một câu “Tan học ở lại”.

Sau khi tan học, cậu thật sự gọi Hạ Nam Quân tới nhà vệ sinh nam.
Cô lao công đang chuẩn bị kết thúc công việc, lúc ra về còn nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái.

Khưu Thiên cố ra vẻ mạnh mẽ, sau khi cô lao công đi rồi còn cố ý khóa cửa lại, rồi treo cặp sách lên tay nắm cửa phòng trường hợp nhỡ đâu.

So với cậu, Hạ Nam Quân bình tĩnh một cách lạ thường.
Đó là một chiều tháng Sáu mới chớm đầu hạ.

Hạ Nam Quân vẫn để mái tóc lửng không dài không ngắn, đen sẫm, xoăn xoăn.

Hắn mặc bộ đồng phục màu trắng xanh quê mùa, mang khuôn mặt với đường nét thon gọn, xinh đẹp, trông rất gọn gàng và vô hại.
Khưu Thiên nghĩ thầm: Chắc chẳng có ai nỡ nặng lời với khuôn mặt này của cậu ta.
Thời tiết có chút oi ả, nhưng vì mới dọn dẹp xong nên nhà vệ sinh sau giờ học rất sạch sẽ, cũng không có mùi gì.

Khưu Thiên không muốn để lâu rồi bị mê hoặc bởi khuôn mặt xinh đẹp của hắn, bèn đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Hạ Nam Quân quản lý đám đàn em của hắn.
“Quản ai cơ?” Hạ Nam Quân dường như nghe không rõ.

Hắn nhướn chiếc lông mày thanh tú của mình.
Khưu Thiên kìm cơn giận.

Cậu cảm thấy tên này đang khiêu khích mình: “Đám sâu bọ bám đuôi cậu ấy.”
Hạ Nam Quân suy nghĩ một lúc.

Đôi mắt của hắn như hai giọt sương trong veo, lấp lánh đậu trên tán lá sen, hờ hững đảo qua lại.

Chợt hắn bật cười, hỏi: “Tôi lắm sâu bọ theo đuôi lắm, cậu muốn nói những ai?”
Khưu Thiên chỉ cảm thấy trán đã nổi gân xanh.

Cậu lạnh lùng nói: “Cậu cũng muốn ăn đập hả?”
Lần này Hạ Nam Quân lại không nói gì chọc tức cậu cả.


Hắn nhìn chằm chằm Khưu Thiên một lúc lâu rồi tiến lên trước mấy bước, hơi cúi lưng, như thể cố ý áp mặt mình lại, chìa ra nửa mặt về phía Khưu Thiên.
Hắn bình tĩnh nói: “Cậu muốn đánh chỗ nào.

Bên này hả?”
Thanh niên mười bảy, mười tám tuổi đầu thường xuyên có thể chỉ vì một lời nói mà như đã kết thù tám kiếp, không đánh đứa kia răng văng khắp chốn thì thật có lỗi với khí phách đàn ông ít ỏi của mình.
Khưu Thiên cũng không rõ sao tới cuối hai người lại vật nhau ra.

Cậu cảm thấy mình đã dùng hết sức bình sinh để quật ngã Hạ Nam Quân nhưng tiếc rằng không thành công, còn bị tên kia vặn ngược cánh tay lại rồi ép vào chiếc gương toàn thân ở chỗ cửa phòng vệ sinh.
Cậu thở hắt ra, trên mặt gương đọng lại một lớp hơi nước dày.

Toàn bộ nửa người trên của Hạ Nam Quân đè xuống lưng cậu.

Hơi thở hắn dồn dập, giống như ngọn lửa hun nóng gáy cậu.
“Thả tay!” Khưu Thiên nghiến răng uy hiếp.
Hạ Nam Quân chẳng nghe lời cậu: “Xương sườn tôi bị cậu con mẹ nó đấm gãy rồi!”
Khưu Thiên lại giãy dụa.

Hạ Nam Quân có lẽ đã bị cậu chọc tức đến cực hạn.


Hắn lột áo đồng phục của Khưu Thiên xuống, rồi trực tiếp buộc cổ tay cậu lại sau lưng.
“Ngoan ngoãn đi.” Hạ Nam Quân túm lấy phần tóc sau ót của Khưu Thiên.

Hắn cũng mệt mỏi, gác cằm lên vai cậu.
Khưu Thiên dần điều hòa lại nhịp thở.

Cậu cảm thấy tránh voi chẳng xấu mặt nào, lúc này không nên liều mình với Hạ Nam Quân.
Hạ Nam Quân nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước mặt.
Khưu Thiên nhận ra hắn đang nhìn mình, cáu kỉnh hỏi: “Cậu đang nhìn gì đấy?”
Hạ Nam Quân im lặng một hồi rồi bỗng nói: “Tôi cứng rồi.”
Khưu Thiên: “?”
Hạ Nam Quân lại hỏi: “Cậu có cứng không?”

Tác giả: Đậu Đỏ, không hổ là cậu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận