Mất - Tĩnh Thủy Biên


Khuyên mũi vô cùng cố chấp với chiếc áo gió của Hạ Nam Quân, hệt như ngọn cây thủy sinh quấn chặt lấy thân cá.

Thậm chí trong buổi phỏng vấn, anh ta còn bảo rằng nếu Khưu Thiên cho anh ta biết chỗ mua áo thì anh ta sẽ thả cho cậu đỗ.
Đương nhiên, chuyện này đã bị chị Lâm – vị giám khảo còn lại – bác bỏ ngay rồi.
Chị Lâm thẳng tay đập máy tính bảng lên mặt Khuyên mũi, sau đó nở nụ cười dịu dàng với Khưu Thiên: “Em cứ mặc kệ thằng cha này.

Cậu ta n*ng lên một lúc là dứt cơn.”
Khưu Thiên: “…”
Hai người họ hoàn toàn không giống quản lý nhà máy mà cậu từng tưởng tượng.
Chị Lâm là một người phụ nữ cực kỳ nhỏ nhắn, trông cũng chỉ mới ngoài ba mươi nhưng đã giữ chức Giám đốc, hơn nữa còn phụ trách bộ phận Nghiên cứu và phát triển.

Còn Khuyên mũi là Giám đốc bộ phận Kỹ thuật.

Hai người họ đều rất hứng thú với mấy bản vẽ khái niệm mà Khưu Thiên nộp lên.
“Ý tưởng của em rất táo bạo.” Chị Lâm nhấc máy tính bảng ra khỏi mặt Khuyên mũi rồi khen ngợi, “Công ty vẫn luôn cho rằng ý tưởng táo bạo và sự cải tiến hợp lý đều vô cùng quan trọng.

Thế nên, bọn chị rất vui khi em có thể tham gia buổi phỏng vấn ngày hôm nay.”
Khưu Thiên trước đó đã bị giội liên tục bảy gáo nước lạnh, không ngờ lại được Giám đốc của một nhà máy quy mô lớn như này khen ngợi.

Cậu có thể nói là được ưu ái đến lo sợ, vui sướng đến phát cuồng.
Khưu Thiên cứ thấy chị Lâm có chút quen mắt, tính hỏi mà lại ngại.

Khuyên mũi nhận ra sự ngập ngừng muốn nói của cậu, bèn cực kỳ đắc ý mà lên tiếng: “Chị Lâm là thủ khoa khóa 13 của Viện thiết kế, là kỹ sư thiết kế chính của dòng xe XX.

Cậu muốn hỏi cái này phải không?”
Mặt Khưu Thiên đỏ bừng.

Khuyên mũi trêu chọc: “Thấy chưa, lại thêm một người ngưỡng mộ chị đấy.”
Chị Lâm bật cười rạng rỡ rồi bắt tay với Khưu Thiên.

Cô nhìn thoáng qua Hạ Nam Quân đang chờ ở ngoài, nhỏ giọng bảo: “Cậu bạn của em có vẻ sốt ruột rồi.”
Khưu Thiên quay đầu qua nhìn rồi đáp: “Em trước đó đã bị từ chối bảy lần nên có lẽ cậu ấy hơi lo lắng ạ.”
Chị Lâm có chút kinh ngạc: “Em bị từ chối nhiều như vậy sao? Bọn họ thật sự không có mặt nhìn người gì cả.”
Khưu Thiên mỉm cười, cũng không nói gì tiếp.

Khuyên mũi đưa cho cậu một tấm thẻ thực tập rồi bảo cậu tuần sau đúng giờ có mặt ở bộ phận HR.

Song, trông bộ dạng tiễn cậu ra tận ngoài của anh ta thì rõ ràng có ý đồ khác.
Lần này Hạ Nam Quân chờ một lúc khá lâu.

Tuy ngoài miệng hắn bảo mong Khưu Thiên có thể ăn bám hắn nhưng thật ra trong lòng hắn biết rõ Khưu Thiên thuộc tuýp đàn ông mạnh mẽ, độc lập.

Ngôn Tình Nữ Phụ
Hắn hiểu Đu Đu hơn bất kỳ ai.

Cậu đam mê cơ khí và máy móc.

Hồi cấp Ba cậu là kiểu học sinh có thể làm ra một chiếc kiếm sắt, sau đó lén lút mang đến trường để rồi tới cuối bị giáo viên tịch thu.

Rõ ràng là thành viên ban kỷ luật với học lực và hạnh kiểm đều xếp hạng xuất sắc nhưng tính cách thực chất lại lạnh lùng và xa cách, hơn nữa còn khá nổi loạn.

Thêm vào đó Khưu Thiên rất thích kiếm tiền.

Vì trong nhà không có đàn ông nên cậu đã trở thành trụ cột từ sớm.

Hạ Nam Quân cảm thấy một lý do lớn khiến Khưu Thiên muốn vào nhà máy cũng là vì thật sự kỹ sư nhà máy có mức thu nhập rất tốt.
Nếu nói Khưu Thiên giỏi thì không bằng nói cậu rất thực tế trong mọi phương diện.
Vậy nên nếu nhà máy thứ tám này cũng từ chối cậu thì Hạ Nam Quân đã chuẩn bị sẵn tinh thần để lấy thân an ủi rồi.
Lúc Khưu Thiên cùng Khuyên mũi đi ra, trong đầu Hạ Nam Quân đang ngập tràn những hình ảnh 18+ không thể nói thành lời.

Nếu chụp CT cắt lớp thì có lẽ cả đầu hắn đều bị làm mờ.
Khưu Thiên vừa thấy nét mặt của Hạ Nam Quân là đã có cảm giác hắn có lẽ cứng rồi.

Thế nhưng Khuyên mũi còn đang đứng bên cạnh, Khưu Thiên cũng không thể nói năng gì.
Khuyên mũi nhiệt tình chào hỏi Hạ Nam Quân.

Thế nhưng ánh mắt đối phương lại dính chặt lên mặt Khưu Thiên như keo dán, phải một lúc lâu mới tách ra được.
Khuyên mũi dường như nhìn ra được manh mối gì đó, đảo mắt qua lại giữa hai người với ánh mắt khó hiểu rồi xoa cằm trầm ngâm.
Khưu Thiên chỉ đành chủ động hỏi thay anh ta: “Kỹ sư Tăng hỏi áo gió cậu đang mặc còn chiếc nào không.

Anh ấy rất thích, muốn mua một chiếc.”
Hạ Nam Quân cúi đầu nhìn người mình rồi hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cậu được nhận rồi hả?”
Khưu Thiên đến cạn lời: “Hai chuyện này liên quan gì tới nhau chứ?”
Hạ Nam Quân bĩu môi rồi nhìn Khuyên mũi, nói: “Nếu mấy anh nhận cậu ấy vào thì tôi sẽ tặng anh chiếc áo này.”
Hai mắt Khuyên mũi bừng sáng, trên mặt hiện biểu cảm “Còn chuyện tốt như vậy sao”.

Anh ta hào hứng nói: “Thế bây giờ cậu cởi luôn được rồi đấy!”
“…” Hạ Nam Quân vừa xụ mặt vừa cởi áo.
Khuyên mũi hân hoan khoác áo gió lên người, thậm chí còn xoay một vòng, ngắm nghĩa bản thân trong mặt kính phản quang của cửa sổ sát đất mãi một lúc lâu.

Trong lúc Khưu Thiên đang thủ thỉ an ủi Hạ Nam Quân thì anh ta đột nhiên lơ đãng hỏi một câu: “Mà này, hai cậu quen nhau mấy năm rồi?”
Khưu Thiên trả lời trong vô thức: “Từ năm Hai bọn tôi…” Rồi cậu bịt vội miệng lại, nhìn chằm chằm Khuyên mũi trong ngỡ ngàng.
Kỹ sư Tăng khẽ cười rồi đặt ngón trỏ lên môi: “Không sao đâu.

Tôi kín miệng lắm.

Cứ yên tâm!”

Tác giả: Hôm sau cả nhà máy đều biết chuyện.
Note: Có vẻ như mùi anh Tăng là mùi hài hước hơn là mùi nguy hiểm =))))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui