Editor: Jindo87
Beta: Qiongne
Lục Gia Xuyên rời bệnh viện, bước đi như một cái xác không hồn.
Đi qua hành lang Khoa Mắt, bác sĩ y tá nhìn thấy anh đều chào hỏi, mà anh dường như không nghe thấy gì, cứ ngơ ngác bước đi theo thói quen, đứng giữa đại sảnh ngước nhìn một vùng sáng lòa ánh nắng trước mắt.
Phía sau lưng có biết bao con mắt đang nhìn anh.
Bệnh viện người đến người đi, trước sau như một, có thể thiếu rất nhiều thứ, duy chỉ có bệnh nhân là không bao giờ thiếu.
Anh nhìn bệnh nhân qua lại đông như nêm, thật không biết làm thế nào mới có thể tìm được cô giữa biển người mênh mông.
Lục Gia Xuyên quay trở về nhà, một lần nữa mở cửa nhà của Tiết Thanh Thanh, hy vọng có thể tìm thấy một chút đồ vật hay thông tin có thể giúp anh tìm thấy cô.
Dưới tủ quần áo của cô có một cái hộp nhỏ, bên trong có vài cái chứng minh thư.
Mỗi chứng minh thư đều là một gương mặt khác lạ, nhưng tên thì đều là Chu XX … Cô thật đúng là lười thành bản tính.
Lục Gia Xuyên bây giờ thật đúng là không nhịn được cười vì độ lười của cô.
Anh tìm không ra đồ vật nào có thể giúp anh tìm thấy cô, nhưng lại tìm được một quyển nhật ký rất dày.
Giấy bên trong quyển nhật ký đã chuyển màu vàng, chắc là cô đã viết từ rất lâu rồi.
Anh nhìn chăm chú, không biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi không dám mở ra.
Anh có chút tự hỏi, không biết bản thân thực sự đang làm cái gì vậy?
Anh muốn tìm cái gì, tìm được rồi thì sẽ làm gì tiếp theo?
Cô làm cho anh còn không đủ thảm sao?
Anh thật đúng là điên rồi, mới có thể nghĩ rằng sau khi biết được sự thật vẫn muốn ở bên cô ấy.
Nghĩ như vậy, Lục Gia Xuyên tức giận ném quyển nhật ký lên ghế sô pha rồi giận dỗi quay đầu đi ra, đóng sầm cửa lại.
Người con gái này trước sau thay đổi dùng ba thân phận tiếp cận anh, lấy anh ra làm trò chơi, coi anh thằng ngốc để trêu đùa.
Một lần hai lần không nói tiếng nào lặng lẽ biến mất, bây giờ tuy nói là rút kinh nghiệm, nhưng không phải vẫn là nói đi liền đi thẳng sao.
Chính là lần này còn tiến bộ hơn mấy lần trước, cô còn biết gọi một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn.
Nhưng cô cất giấu bí mật lớn như thế, một câu cũng không nói, biến anh thành thằng ngốc cái gì cũng không biết, Lục Gia Xuyên nghĩ đến những lần bản thân anh vô cùng thống khổ trước kia, một cơn giận âm ỉ bùng lên trong lòng.
Lần đầu tiên, Chu Sanh Sanh hứa sẽ cùng anh về nhà đón trung thu, cuối cùng một tin nhắn cũng không có, cho anh leo cây biến mất tăm mất tích, không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Một năm sau, Chu An An xuất hiện, dần dần tiến vào cuộc sống của anh, lại là đưa sữa bò, lại là cùng anh về nhà đón Giáng sinh, kết quả thì sao, sau khi nhận vòng cổ của anh liền biến mất, chỉ để lại một tin nhắn: Trân trọng!
Anh cũng là người, anh cũng biết đau khổ.
Nếu như cô quyết định sẽ ra đi, vậy tại sao lại đến gần anh, tại sao lấy anh ra làm trò đùa.
Mấy tháng sau khi Chu An An biến mất, anh vẫn luôn sống trong đau khổ, dằn vặt, không biết anh có điểm nào không tốt, để cho cô vô tình với anh như vậy.
Còn cô thì sao, mấy tháng sau cô liền quay trở lại, biến thành Tiết Thanh Thanh.
Anh bừng bừng tức giận quay về nhà mình, đen mặt đi vào phòng tắm, giữa trưa tắm nước lạnh.
Anh nhắm mắt suy nghĩ dưới dòng nước lạnh căm căm, hình ảnh cô vẫn như cũ quanh quẩn trước mắt.
Thực ra cũng không phải lúc nào cũng là vô tình vô nghĩa.
Cô đối với anh cũng không hẳn là có ác ý muốn trêu đùa.
Nếu như cô không nghiêm túc, tại sao ngay cả lần đầu tiên cũng cho anh?
Nếu là không nghiêm túc, tại sao lúc đó lại khóc nói với anh rằng, thực ra cô sớm đã yêu anh?
Nếu là không nghiêm túc, tại sao lại biến căn phòng của anh trở nên ấm áp như thế, để mỗi ngày anh tan làm trở về cô sẽ mặc tạp dề từ trong bếp chạy ra mỉm cười đón anh: “Bác sĩ Lục, mừng anh về nhà?”
Bên tai anh vẫn văng vẳng lần cuối cùng nói chuyện với cô, vẫn nhớ kỹ lời cô hứa.
“Bác sĩ Lục, em có một số chuyện riêng nên phải đi xa vài ngày.
Anh nhớ phải chờ em, chờ em quay lại nói rõ mọi chuyện cho anh”
Cô nói rằng nhanh thì một hai tuần, chậm nhất là một tháng cô nhất định sẽ quay trở lại, một năm một mười nói rõ cho anh nghe.
Lục Gia Xuyên bỗng chốc duỗi tay tắt vòi nước, cầm lấy khăn lông lau lung tung một vòng, mặc bộ quần áo mới, cầm chìa khóa, tóc chưa kịp sấy khô đã quay trở lại căn hộ bên cạnh của Tiết Thanh Thanh.
Quyển sổ nhật ký vẫn nằm im lìm trên ghế sô pha, nắng chiều chiếu qua khung cửa sổ hắt bóng làm cho không gian càng trở lên hiu quạnh.
Anh không nói một lời liền ngồi xuống, mở quyển sổ ra xem trang đầu tiên.
Ngày 13 tháng 12 năm 2009
Đây là khuôn mặt thứ tư.
Lần thay đổi này, giống như là bị dội nước sôi từ đầu đến chân, tôi cũng không biết vì sao lại khóc, bởi vì cảm giác nóng rát kia quá đau đớn, hay bởi vì căn bệnh kỳ lạ của mình.
Tôi là một con quái vật, không có bất kỳ dấu hiệu gì cũng có thể biến ngay thành một người hoàn toàn khác.
Có lẽ căn bản tôi không nên trốn khỏi bệnh viện, nên bị nhốt mãi mãi trong đó tự sinh tự diệt, tự làm cho bản thân phát điên.
Điên rồi sẽ không còn đau khổ như vậy nữa.
Trịnh Tầm nói rằng nếu như có quá nhiều đau khổ không biết nói cho ai, vậy thì hãy viết ra, giấy trắng mực đen chính là người nghe tuyệt vời nhất, bởi vì nó sẽ không bao giờ nghi ngờ ta, cũng sẽ không kỳ thị ta.
Tôi cứ tưởng rằng đây chỉ là một cách để đánh lừa chính bản thân mình, nhưng không ngờ rằng, tôi thực sự muốn tốn công tốn sức viết quyển nhật ký này, viết ra tất cả mọi thứ.
Vậy thì cứ viết ra thôi.
Ngày 15 tháng 1 năm 2009.
Trời đổ hai trận mưa, tôi lại đổi hai khuôn mặt.
Trịnh Tầm nghĩ rằng căn bệnh quái ác của tôi có liên quan đến trời mưa, liền nghĩ lại mấy lần thay đổi khuôn mặt trước kia, đều đúng vào lúc trời đổ mưa to.
Cho nên gương mặt này chính là khi nào trời mưa thì sẽ thay đổi sao?
Lần này là một gương mặt thật xinh đẹp, so với bản thân tôi xinh đẹp hơn rất nhiều lần, vậy mà tôi lại không thấy sợ hãi chút nào, còn ngồi soi gương ngắm nghía nửa ngày liền.
Nếu như có thể dừng lại tại đây, mãi mãi mang gương mặt này, tôi cũng chấp nhận.
Ngày 29 tháng 1 năm 2010.
Ở thành phố này tôi đã thay đổi rất nhiều khuôn mặt, hàng xóm cạnh nhà đã nhìn Trịnh Tầm bằng con mắt soi mói, đi nói với chủ nhà vì nghĩ rằng cậu ấy không tốt, hai ngày ba bữa mang những cô gái khác nhau về nhà qua đêm.
Trịnh Tầm nói tốt nhất không nên ở lại một nơi quá lâu, tránh bị lộ.
Tôi biết, cậu ấy là sợ tôi bị mọi người coi như quái vật mà nhốt lại.
Là tôi, vì tôi mà cậu ấy phải chịu khổ.
Ngày 5 tháng 2 năm 2010.
Vì sao lại là tôi? Vì sao tôi lại mắc căn bệnh này? Gương mặt này thật là khủng khiếp, toàn là tàn nhang, già nua xấu xí, làn da đen đúa trông thật đáng sợ.
Không ai muốn nhìn vào mặt tôi, chính bản thân tôi cũng sợ không dám soi gương mỗi ngày.
Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?
Trên tàu điện ngầm tôi mà ngồi xuống, thì người bên cạnh lập tức đứng dậy chạy xa, không ai muốn đến gần một người xấu xí như tôi.
Nếu như tôi có thể trở lại làm chính mình thì có mất đi hai mươi năm tuổi thọ tôi cũng đồng ý.
Ông trời ơi, xin ngài hãy cho tôi trở lại.
…
Đầu quyển nhật ký, thời gian khoảng một hai năm, mỗi một lần thay đổi khuôn mặt cô lại viết một chút, tâm trạng đa số là đau khổ kích động, cuồng loạn.
Lục Gia Xuyên ngồi yên không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại lật một trang giấy, tìm kiếm bóng hình Chu Sanh Sanh trong quá khứ.
Sau khoảng hai mươi trang giấy, cảm xúc của cô bắt đầu trở nên bình thản, cô dần chấp nhận việc mình luôn thay đổi mỗi khi trời mưa, nhiều khi còn tự trêu đùa bản thân với gương mặt mới.
Ngày 12 tháng 4 năm 2012
Hahaha, trời lại mưa rồi, gương mặt này cũng thật sáng tạo, thế mà lại biến thành một cô nhóc mười ba tuổi!
Trịnh Tầm nói tôi là mỹ nhân có thân hình bốc lửa với khuôn mặt thiếu nhi, nếu như ở nước ngoài, không chừng Chu Sanh Sanh tôi có thể trở thành đệ nhất mỹ nhân rồi.
Nhưng với gương mặt búng ra sữa này tôi lại không thể đi tìm việc làm, bởi vì thuê lao động trẻ em là vi phạm pháp luật.
Vì thế chẳng có cách nào ngoài việc ăn vạ Trịnh Tầm.
Ha ha ha, không biết Trịnh Tầm có định đánh chết hay bỏ đói tôi hay không đây.
Tóm lại là tôi phải biết thân biết phận, thịt cá đồ ngon phải nhường cậu ta, ăn ớt xanh là được rồi.
Thế nhưng tôi không phải Crayon Shin-chan*, tôi cũng không ăn ớt xanh T_T
(*: là một bộ manga Nhật Bản được sáng tác và minh họa Usui Yoshito sáng tác và minh họa)
Ngày 21 tháng 7 năm 2012
Lại một lần chuyển nhà, Trịnh Tầm làm cho tôi một cái chứng minh thư giả nhìn như thật, nhưng dù sao cũng là giả, nên tôi không dám đi tàu hỏa, chỉ dám ngồi ô tô khách đi sang thành phố bên cạnh.
Hôm nay tôi không bị biến thành một gương mặt khác, đây là gương mặt biến đổi từ tuần trước.
Cả tuần tôi mới thu dọn xong đồ đạc, chuyển sang nhà mới, nhưng tại sao hôm nay tôi lại muốn ngồi viết nhật ký?
Bởi vì hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của thiếu nữ Chu Sanh Sanh!
Tên ngốc Trịnh Tầm đã quên sạch sành sanh, không nhớ tí nào hôm nay là ngày gì, cũng may tôi đã tự đi mua một cái bánh kem nhỏ về để tự mừng sinh nhật, gương mặt lần này cũng không xấu lắm, ông chủ hàng bánh kem còn chúc tôi sinh nhật vui vẻ nữa.
Chắc đây chính là món quà cho tuổi hai mươi của tôi, gương mặt này nhìn cũng trắng trẻo xinh đẹp, lại rất đáng yêu nữa.
Haiz, chắc là bản thân tôi vốn dĩ rất là đáng yêu, nên mới thể hiện hết lên mặt thế này.
Tóm lại, chúc mừng sinh nhật Chu Sanh Sanh, chúc Chu Sanh Sanh tuổi hai mươi vui vẻ!
Đúng rồi, hôm nay tôi phải ghi lại chuyện này mới được, Trịnh Tầm ngốc vẫn luôn hỏi tôi đã ước nguyện vọng gì vào tuổi hai mươi, tôi còn lâu mới nói với cậu ấy. Nói cho cậu ấy biết chắc cậu ấy cười tôi thối mũi mất.
Nhật ký à, tôi sẽ nói cho cậu biết, vì tôi biết cậu sẽ không bao giờ cười tôi!
Mong là có một ngày tôi gặp được một người có thể hiểu được rõ con người tôi, cho dù trong muôn vàn khuôn mặt, vẫn sẽ yêu linh hồn tôi.
…
Lục Gia Xuyên đọc tiếp, ngoại trừ nguyện vọng tuổi hai mươi của Chu Sanh Sanh năm đó, còn có một ngày nọ cô gặp một đôi tình nhân trẻ tuổi trên cầu vượt qua đường, người con trai nghiêm túc nhìn cô gái nói sau này sẽ nỗ lực kiếm tiền mua nhẫn kim cương tặng cho cô.
Chu Sanh Sanh viết: trong con người nhỏ bé như tôi lại cất giấu một bí mật to lớn, chắc là cả đời cũng không thể gặp được một người thấu hiểu và yêu tôi như vậy.
Nếu thật sự có thể tìm được một người yêu chính bản thân tôi thì thật tốt biết bao.
Cho dù anh ấy nghèo hèn hay xấu xí, chỉ cần anh ấy nhìn thấy được dưới muôn ngàn khuôn mặt này là linh hồn của Chu Sanh Sanh thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi.
Cứ như vậy xem hết một lượt quyển nhật ký, Lục Gia Xuyên cuối cùng đọc tới mùa đông năm 2015.
Đó là năm anh gặp Chu Sanh Sanh.
Ngày 4 tháng 11 năm 2015.
Đều tại tôi cả ngày hôm qua không nghe lời khuyên của bác sĩ, kính áp tròng rơi xuống đất rồi chỉ rửa qua loa dưới vòi nước đã đeo lên, vì thế ngày hôm nay cả đôi mắt bị nhiễm trùng sưng đỏ như quả hạch đào.
Liệu có phải là trùng hợp? Bác sĩ khoa Mắt khám cho tôi lại chính là người hôm qua đã nhắc nhở tôi đừng đeo kính áp tròng?
Bảng tên của anh ấy viết Lục Gia Xuyên, tên nghe rất êm tai, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai, nhưng tính tình quả thật quá khắt khe, đối với tôi hay em bé không chịu phối hợp trị liệu đều rất hung dữ, khiến cho em bé bị dọa sợ khóc thét, nhìn thấy anh như nhìn thấy hung thần ác sát vậy.
Vốn dĩ ấn tượng lần đầu gặp anh rất xấu, cuối cùng lúc kiểm tra mắt lại nhìn thấy một đoạn tin nhắn trong điện thoại của anh ấy, đại khái là mong muốn mỗi người xuất viện đều có được đôi mắt sáng ngời khỏe mạnh.
Cảm giác anh ấy cũng không còn giống người xấu nữa, ít nhất câu nói đó cũng thật chân thành, thật ấm áp.
A, Chu Sanh Sanh, cô đúng là chết vì cái đẹp, không còn lời nào để nói, tại vì cô thấy anh quá đẹp trai có phải không?
Lục Gia Xuyên ngồi đó, ngây người nhớ về mùa đông năm ấy.
Hơn một năm sau khi Chu Sanh Sanh biến mất, anh chưa bao giờ nhớ lại lần đầu tiên gặp cô.
Nhưng hôm nay đọc nhật ký của cô, anh mới nhớ lại tất cả sự việc của ngày hôm đó.
Anh nhớ rõ, anh gặp cô lần đầu tiên trên hành lang đó, một cô gái đứng ngốc ngắm ảnh chụp của anh, thế mà lại nói anh miệng chó không phun được ngà voi.
Làm cho anh nghe xong cũng phải bật cười.
Thực ra anh không hề nhận ra, trong nháy mắt anh nhếch môi cười, mọi tức giận đều đã tan biến.
Mở đầu quyển nhật ký, người xuất hiện nhiều nhất vẫn luôn là Trịnh Tầm, nhưng từ mùa đông năm đó, tên của anh nghiễm nhiên trở thành khách quen, từ Chu Sanh Sanh đến Chu An An, cuối cùng là Tiết Thanh Thanh, anh đã trở thành nhân vật chính trong nhật ký của cô.
Ngày Chu Sanh Sanh biến đổi khuôn mặt, cô đã viết như này trong nhật ký:
Vốn dĩ buổi sáng thức dậy, tự ngắm mình trong gương tôi đã thấy mình hôm nay thật xinh đẹp rồi, tôi thay bộ quần áo đẹp nhất, đứng chờ ở đó muốn cho anh một ngạc nhiên thật lớn, nhưng trời không chiều lòng người, khoảnh khắc nhìn thấy xe của anh tới thì trời đổ mưa.
Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ không bị biến đổi khuôn mặt mỗi khi trời mưa nữa, gương mặt đẹp hay xấu thì cũng dừng lại được rồi, lại không ngờ rằng việc đó lại đến đúng vào ngày hôm nay.
Vì sao chỉ có nguyện vọng nho nhỏ như vậy mà ông trời cũng không cho tôi thực hiện?
Tôi đã hứa sẽ cùng anh về nhà ăn cơm, vì sao sớm không tới muộn không tới lại chính là ngày hôm nay?
Quả thực vô cùng có lỗi với anh, mỗi ngày trôi qua cũng thật bất an.
Thật xin lỗi, bác sĩ Lục.
Còn nhật ký khi cô là Chu An An, lại càng làm anh cảm động.
Cô nói: Thật ra bác sĩ Lục chính là một người rất ngọt ngào, ngoài lạnh trong nóng, chính là một người lương thiện ấm áp.
Cô nói: Khi anh kể với cô những chuyện của cha anh trước kia, cô thật sự rất muốn ôm anh.
Nhưng cô sợ mình quá ngốc nghếch, ôm anh một cái anh sẽ nhận ra cô rất thích anh.
Lục Gia Xuyên, hy vọng anh mỗi ngày đều thật vui vẻ, sớm trở thành người mà anh mong muốn, mặc dù, trong mắt em, anh chính là bác sĩ giỏi nhất.
Cô nói: …
Thực ra cô cho rằng cô yêu anh trước.
Chỉ là cô chưa từng nói ra, vì thế anh cũng không hề biết.
Khi anh đọc đến đoạn Chu An An chuẩn bị biến đổi khuôn mặt lần nữa, bất đắc dĩ phải rời xa anh, trong lòng chợt thấy vô cùng đau đớn, khép lại sổ nhật ký.
Anh không thể đọc tiếp được nữa.
Anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn quanh căn phòng trống không, thực ra cũng không cần phải đọc tiếp nữa.
Anh có thể đoán được nội dung tiếp theo của quyển nhật ký.
Cô đến đây, bỏ ra phân nửa tiền lương mỗi tháng, khó khăn trải qua từng ngày, tất cả chỉ vì muốn ở gần anh hơn.
Cô vứt hết tự trọng cùng liêm sỉ, không màng tất cả tiến đến gần anh, thậm chí đối mặt với sự lạnh lùng hờ hững của anh vẫn luôn tươi cười, tất cả đều là vì anh.
Cô làm cách nào có thể học xong, làm thế nào để trải qua mọi sự kỳ thị ghẻ lạnh của người đời, để rồi đến khi gặp anh lại chịu tổn thương hết lần này đến lần khác, thật đúng là tơi bời không còn manh giáp.
Thế nhưng cô vẫn kiên trì tiến về phía trước, tiến về phía anh.
Anh nâng niu quyển nhật ký, ánh mắt trầm xuống lạnh lẽo mà bi thương.
Không nói một lời, anh đứng lên, một lần nữa đi ra cửa, nhìn ánh mặt trời ló rạng ở chân trời chợt nhớ đến những lần cô tới tìm anh.
Cô tới tới lui lui ba lần đến bên anh, bây giờ đây, đổi lại anh sẽ đi đón cô.
Xinh đẹp hay xấu xí cũng được, già nua hay trẻ trung cũng không sao, chỉ cần cô là Chu Sanh Sanh, hay là Chu An An, hoặc là Tiết Thanh Thanh của anh.
Gương mặt thôi mà, sẽ có một ngày trở nên xinh đẹp.
Anh tin chắc rằng trên đời này sẽ không thể có một người thứ hai giống cô, vừa cổ quái vừa đáng yêu, hết lần này đến lần khác khiến anh say đắm.
Nguyện vọng năm hai mươi tuổi của cô, ông trời có thể không nghe thấy nhưng anh đã đọc trộm được rồi.
Vì thế, khi bây giờ cô 25 tuổi, anh quyết định hẹn ước một lần với tương lai:
… Chu Sanh Sanh, hãy để anh thực hiện tâm nguyện của em, cho dù nguyện vọng có muộn màng..