Editor+Beta: Qiongne
Không, không thể là bây giờ.
Cô còn chưa biến thành khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nhất, anh cũng chưa biết bí mật cô luôn giấu kín bao lâu nay.
Nhưng vì sao anh nhìn gương mặt xa lạ này mà lại chắc chắn nắm lấy tay cô, còn gọi cô là Chu Sanh Sanh?
Chu Sanh Sanh kinh ngạc đứng đó, quay đầu nhìn lại.
Phía sau anh là ngõ hẻm sâu thẳm yên tĩnh, ánh trăng đêm trên cao lẳng lặng nhìn anh và cô giằng co.
Lục Gia Xuyên chăm chú nhìn cô, đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt đen như mực nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt, như muốn hút cô vào trong.
Anh vẫn nắm chặt tay cô không rời.
“Anh này, anh nhận nhầm người rồi?” Cô cố gắng nói giọng thật trầm, run run hỏi anh.
Lục Gia Xuyên nhíu mày: “Em bị cảm?”
“Gì cơ?” Cô không hiểu ý anh.
“Sao giọng em lại biến thành thế này?” Anh nhìn vào gương mặt hoàn toàn xa lạ: “Chẳng lẽ khuôn mặt thay đổi, giọng nói cũng thay đổi theo?”
“…”
Chu Sanh Sanh hoàn toàn nói không ra lời.
Anh đã biết.
Anh quả nhiên biết bí mật của cô.
Cô hoảng sợ đến nỗi như con kiến gặp phải sự công phá của hồng thủy, nhìn anh không nói nổi một chữ, trốn cũng vô dụng, rồi lại không biết nên lấy bộ dạng gì đối mặt với anh.
Cuối cùng thật vất vả há miệng thở dốc, lại chỉ nói ra một chữ, đã bị đánh gãy.
“Anh…”
“Gương mặt này xấu.” Lục Gia Xuyên nói, “Còn không bằng gương mặt trước.”
Dường như sợ cô không nghe hiểu, anh còn bổ sung một câu: “Anh nói chính là gương mặt kia của Tiết Thanh Thanh.”
“…”
Tốt, Chu Sanh Sanh hoàn toàn im bặt.
Anh quả nhiên đã biết.
Nhưng anh là làm sao mà biết được?
Đã tìm tới Xuất Tô Ốc.
Là tức giận đến không thể nhẫn nhịn, nên đến tìm đến đây để tính sổ sao?
Đều tại cô, càng muốn biến xinh đẹp, lại càng không thể biến xinh đẹp.
Vốn nghĩ con người đều là động vật thị giác, nếu như cô biến thành xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, có lẽ anh muốn mắng cũng mắng không nổi?
Chính là bây giờ anh cũng nói, gương mặt mày còn không bằng Tiết Thanh Thanh kia…
Uể oải, ảo não, thấp thỏm, hoảng loạn, tất cả tư vị nảy lên trong lòng, Chu Sanh Sanh chậm rãi gục đầu xuống, nhìn bóng dáng hai người, chỉ nói ra một câu: “Anh đều đã biết…”
Chờ đợi cô sẽ là cái gì, cô đến đoán cũng không dám đoán.
Hiện giờ anh mới là dao thớt, tôi là thịt cá… cô còn nhớ rõ một câu cổ văn này, là cô học được ở học kỳ cuối của cấp ba.
Sự miêu tả hoàn hảo của đêm nay không gì khác ngoài cái này.
Nhưng người kia, mặc cô hồn vía lên mây, đôi tay ngược lại đút vào trong túi quần, tư thế nhàn nhã: “Mặt thay đổi, cũng may những cái khác còn không đổi.”
Cô sững ra, ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh trăng, Lục Gia Xuyên vẫn đứng ở đó, ánh mắt trói chặt cô ở đáy mắt: “Ngực vẫn rất to, eo vẫn tinh tế như vậy, dáng người tuy lùn, nhưng vẫn may chân chiếm hai phần ba không thay đổi”
“…”
Cô không thể nói ra một câu nào, mà anh vẫn đang nói tiếp.
“Rõ ràng một bó tuổi rồi, lúc đi đường còn giống học sinh nhỏ thích nhảy nhót; thích đến gần người lạ nói chuyện, cho dù đổi mặt thì đến cái cột điện cũng không buông tha cơ hội lải nhải; tự cho là kỹ thuật diễn thật sự rất tốt, cho rằng mắt nhìn thẳng gặp thoáng qua thì anh sẽ không nhận ra; rõ ràng chưa từng thấy em dùng nước hoa, nhưng trên người luôn tỏa ra mùi cam quýt như có như không, người biết sẽ nói em dùng một loại bột giặt cũ, người không biết lại nói em ngày ngày ở quê trồng quýt…”
Lời anh nói như phun tào, nhưng lại dùng ngữ khí ôn nhu đến khó tả.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt xấu xí của cô, lại không có một chút khó chịu hay ghét bỏ nào.
Anh nhận ra cô, cho dù cô giả vờ như không biết anh.
Chu Sanh Sanh giống như bị điểm định thân chú đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn anh, nhìn anh nói hết những lời khó nghe mà như thật như giả đó, nhìn hắn vẫn như cũ gắt gao nắm tay cô.
“Sao anh…” Cô sắp xếp từ ngữ, gian nan hỏi anh, “Anh làm thế nào mà biết được?”
“Cái này quan trọng sao?”
Chu Sanh Sanh tưởng: Cái này không quan trọng sao?
“Quan trọng chẳng lẽ không phải cuối cùng anh đã nhận ra em sao?”
Cô lắc đầu: “Quan trọng là, anh sẽ vẫn tiếp tục ở bên em sao?”
Câu chữ gian nan, thanh âm chua xót.
Trong đêm tối, Lục Gia Xuyên nhìn cái người phụ nữ bất an kia, chậm rãi hỏi: “Cho nên đây là lý do em không từ mà biệt?”
Cô quay mặt đi: “Đúng vậy, sợ anh không chấp nhận được em như vậy, sợ anh cảm thấy em đang nói dối, càng sợ anh, cảm thấy em là một quái vật…”
Càng nói đến những lời sau, thanh âm càng thấp.
Hai vai cô rung động rất nhỏ, lời nói cũng mang theo giọng mũi.
Cô kiên cường thật nhiều năm, mang theo gương mặt khác nhau tồn tại trong đám đông, làm bộ không lưu luyến tất cả, làm bộ chính mình chỉ là cái khách qua đường.
Nhưng cuối cùng vẫn là gặp anh
Có vẻ như từ đó về sau càng có nhiều ràng buộc, bất luận chạy lại xa, bất luận biến thành bộ dáng gì, luôn muốn lần lượt trở lại bên người anh.
Dưới ánh trăng, trước mặt người phụ nữ có khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Cô xấu xí, không đáng yêu, không quen thuộc, không thể khiến cho anh không kiêng nể gì mà đi yêu.
Nhưng Lục Gia Xuyên cứ như vậy nhìn cô thật lâu thật lâu, lại dần dần cảm thấy có thể tìm được chút dấu vết để lại, liên hệ cô với từng người Tiết Thanh Thanh, Chu An An, Chu Sanh Sanh.
Có lẽ ngũ quan không giống, nhưng lúc buồn ánh mắt lảng tránh lảng tránh đều giống nhau.
Lúc muốn khóc đều nhìn về nơi khác.
Nỗ lực chớp mắt làm như như vậy có thể nuốt được nước mắt trở về.
Khóe miệng nhỏ hơi rủ xuống.
Chóp mũi cũng sẽ đỏ lên.
Đều nói với các chữ Hán đã quen thuộc từ lâu, dần dần sẽ không nhận ra nó.
Còn về khuôn mặt? Có phải nhìn một khuôn mặt lâu rồi, cũng sẽ dần dần cảm thấy nó không hề đặc biệt nữa hay không? Dần dần sẽ phát hiện, bạn không thể phân biệt giữa cái đẹp và cái xấu đối với nó, nhưng ngoài những thứ đó, bạn vẫn nhớ rõ biểu tình nhỏ nhất, biến hóa quen thuộc nhất.
Những biểu tình đó những biến hóa đó, lúc nào cũng nhắc nhở Lục Gia Xuyên, cô chính là Tiết Thanh Thanh.
Cô chính là người phụ nữ mỗi ngày ngồi ở phòng khách, khi anh tan làm về nhà, cầm di động nhảy dựng lên, tươi cười đầy mặt hoan hô cuối cùng có thể ăn cơm.
Cô chính là cô gái ngốc nghếch gặp chuyện bất bình có thể liều mạng vì cửa hàng trưởng của tiệm cà phê hay người nhặt rác qua đường.
Sẽ nhân lúc say rượu mà ghé lên lưng anh nói năng lung tung.
Sẽ nhân lúc anh ngủ mà hôn anh, kết quả bị nhìn thấy.
Sẽ vô tư như thể trên thế giới này chỉ còn mình cô được ông trời yêu thương, không có bi thương không có phiền não không có suy sụp.
Nhưng cũng vì cô ngốc nghếch như vậy, nói hết những chua xót mà không ai biết cho quyển nhật ký nghe, bởi vì lan truyền năng lượng tiêu cực cho bạn tốt, bởi vì cho dù cô bị vận mệnh nguyền rủa, cũng một lòng nghĩ cho người khác.
Thiếu quan tâm thiếu chăm sóc, phiêu bạt khắp nơi không ai để ý, đáng yêu khi ở một mình, cũng có thể bỏ xuống tất cả phòng bị, nâng lên trái tim cô độc yếu ớt, toàn tâm toàn ý đưa cho anh.
Nhìn Chu Sanh Sanh như vậy, trái tim Lục Gia Xuyên đều ẩm ướt.
Anh chậm rãi, chậm rãi duỗi tay nâng cằm cô lên, nhìn lông mi cô như bị sương làm ướt, thấp giọng nói: “Chu Sanh Sanh, hôm nay là Thất Tịch, có muốn ước gì đó không?”
“Thất Tịch có thể ước sao?” Cô trốn tránh ánh mắt anh, còn đang cố nén nước mắt.
“Không phải.
Nhưng anh đồng ý cho em hôm nay ước nguyện.”
Cô cười: “Anh đồng ý? Lục Gia Xuyên, anh là ông trời à? Cho phép ước nhưng anh lại không thực hiện được, dựa vào cái gì thay ông trời cho em cái đặc quyền này?”
“Bởi vì hôm nay, anh muốn làm tinh linh ước nguyện của Chu Sanh Sanh.”
“…” Cô cười, vừa cười vừa rơi nước mắt, “Vậy được, vậy em thực sự ước nhé.”
“Em chờ chút.” Anh rất nhanh lấy từ trong túi quần ra một cây nến, lấy bật lửa thắ lên, sau đó đưa đến trước mặt cô, “Được rồi, thổi tắt nó, ước đi.”
Cô ngửa người ra sau cười, nước mắt dần dần tràn ra: “Điên quá, đây là đã lên kế hoạch rồi à.”
“Vô nghĩa, anh từ trước đến nay chưa từng ước nguyện, lần đầu tiên làm, có chút khẩn trương, khó tránh khỏi muốn càng chú trọng nghi thức.”
Tại con ngõ sâu không người này, trên tay bác sĩ Lục của cô cầm cây nến đang lay động, thật cẩn thận để sát tới: “Mau thổi tắt.”
Ánh nến mỏng manh, lại chiếu sáng mặt anh.
Anh cứ như vậy chuyên chú nhìn cô, ánh mắt trong suốt, chỉ một giây thôi đã khiến cô không nhịn được mà khóc.
Cô liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không cần ước nữa.”
“Nghi thức đều chuẩn bị tốt, sao không ước?” Anh xụ mặt.
“Bởi vì điều ước đã thực hiện rồi.” Cô khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra trong nháy mắt.
Lục Gia Xuyên nhìn cô, trái tim từng trận thắt lại.
Anh nhìn ánh nến lại nhìn cô vừa khóc vừa cười, cuối cùng để sát ngọn nến vào: “Chu Sanh Sanh, nguyện vọng này anh giúp em ước.”
Anh nhẹ nhàng thổi, ngọn lửa kia lung lay, trong phút chốc vụt tắt.
“Tôi hy vọng tương lai, cho dù người con gái này có thay đổi thế nào, biến thành bảy tám chục tuổi hay là non nớt đáng yêu, trở nên xinh đẹp mê người hay là xấu xí khó coi, tôi đều có thể giống như hôm nay nhận ra cô ấy trong đám người.”
Cô che miệng, không tiếng động lại khóc dữ dội.
Mà anh thổi cây nến kia đi, cuối cùng ôm chặt lấy cô, hai tay siết chặt, hận không thể ấn cô vào trong xương tủy.
“Tiết Thanh Thanh cũng được, Chu An An cũng vậy, nếu em thích Chu Sanh Sanh hơn, anh sẽ gọi em là Chu Sanh Sanh.” Không rõ người run rẩy là anh hay cô, không biết người đang nghẹn ngào là cô hay anh, anh ôm cô gái đó, giọng nói trầm xuống.
“Đừng chạy nữa, Chu Sanh Sanh.”
“Nếu em biến thành già nua xấu xí, coi như để anh nhìn thấy trước bộ dáng em già đi.
Nếu em biến thành đứa trẻ, coi như để anh thấy bộ dáng chưa lớn trước kia của em.
Nếu may mắn, anh cũng có thể nhìn thấy em biến thành dáng vẻ tuyệt thế mỹ nhân.
Một người đàn ông phải may mắn đến đâu, mới có thể 365 thiên, ít nhất có một phần ba thời gian đều *** một người phụ nữ có khuôn mặt không giống nhau một đêm? Nếu em đồng ý, cho anh sự may mắn đó nhé, được không?”
“Xinh đẹp anh cũng yêu, không xinh đẹp anh cũng yêu, tuy rằng tính tình anh tệ, nhưng anh rất có kiên nhẫn, không bao giờ thay đổi.
Cho dù bọ mặt này có biến thành cái gì, thử một lần đi, Chu Sanh Sanh, thử xem anh có bao nhiêu sâu sắc.”
Anh một hơi nói quá nhiều, cuối cùng an tĩnh lại một chút, nói thật nhẹ thật nhẹ bên tai cô: “Tin tưởng anh, Chu Sanh Sanh, tối nay anh là tinh linh ước nguyện, nguyện vọng vừa rồi nhất định sẽ thực hiện.”
Mà ở trong lòng anh, Chu Sanh Sanh sớm đã khóc đến nước mắt đầy mặt.
Cô liều mạng gật đầu, một lần lại một lần xác nhận lời anh nói.
“Em tin.” Cô lặp lại, “Em tin mà.”
… Em sao có thể không tin đây?
… Ước nguyện năm hai mươi tuổi ấy, ông trời không nghe thấy, nhưng tối nay anh đã là giúp em thực hiện.
Từ nay về sau, em không thể đặt hết kỳ vọng vào ông trời, ông phải phụ trách ước nguyện của quá nhiều người, nhỏ bé như em, ông có lẽ không nghe thấy.
Nhưng em có anh.
Cảm ơn anh để em biết rằng, hóa ra trên thế giới này còn có người chuyên chú nghe điều ước nhỏ nhoi của em.
Cô khóc đến rối tinh rối mù, hô hấp dồn dập.
Nhưng 25 năm qua, đây là lần đầu tiên cô có thể dỡ xuống phòng bị, không hề kiên cường, không ngại chút bỏ cảm xúc trong lòng một người.
Cô đứt quãng nói: “Lục Gia Xuyên, em không phải một người thích khóc.”
“Em chỉ là, những năm đó khóc quá ít, nhịn nhiều quá.”
“Khóc hết trong buổi tối ngày hôm nay, ngày mai em sẽ lại là một Chu Sanh Sanh lạc quan kiên cường.”
Nhưng bác sĩ Lục của cô ôm lấy cô, từng câu từng chữ mà nói: “Không cần.
Sau này có anh ở đây, em cứ yếu mềm là được, kiên cường lạc quan gì đó giao cho anh.”
Dừng một chút, anh cười: “Dù sao đối mặt với quả bom hẹn giờ này, anh phải luyện khả năng đè nén tâm lý cực mạnh, đúng không?”
Cô rõ ràng một giây trước còn đang khóc, giây tiếp theo đã mỉm cười.
“Đúng, đúng đúng đúng.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt còn có nước mắt cười như đồ ngốc, “Lục Gia Xuyên, em đã từng nói với anh chưa?”
“Nói cái gì?”
“Nói em rất yêu anh.”
“Làm càn!” Anh bỗng chốc xụ mặt, “Loại lời nói này em nên nói sao?”
Cô có chút hoang mang.
Giây tiếp theo, anh hung hăng nói: “Trao nụ hôn hiến thân đều là em, cái chuyện tỏ tình này, chẳng lẽ không thể để anh giành trước một lần sao?”
Cô lại bắt đầu cười khanh khách.
Nhìn bộ dáng sau cơn mưa trời lại sáng của cô, Lục Gia Xuyên chậm rãi, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Nữ hàng xóm của anh, vẫn nên cười ha ha như vậy.
Cuộc sống lúc trước khó khăn, bất đắc dĩ giấu nước mắt làm bộ vô tâm vô tư, nhưng sau này không như vậy nữa.
Sau này có anh.
Sau này, anh sẽ làm cho cô vui vẻ thật sự.
Con ngõ sau dưới ánh trăng, anh mỉm cười cúi người, cong lưng: “Lên đây, cõng em về nhà!”
Chu Sanh Sanh nhảy lên, vững vàng bám lấy cổ anh, chỉ chỉ Xuất Tô Ốc bên cạnh: “Nhà xa quá, chỗ này tạm chấp nhận được.
Bây giờ em muốn đẩy ngã anh, bác sĩ Lục, sợ bản thân không nhịn được lâu như vậy.”
Anh vừa chửi ầm lên: “Đến chết cũng không chịu nhớ! Vừa mới nói em đừng chủ động như thế, có những lời phải để đàn ông nói.” Vừa không chút do dự nhận lấy chìa khóa trong tay cô, mở cửa Xuất Tô Ốc ra..