Editor: Mứt Chanh
Tác giả có lời muốn nói:
Hừ hừ hừ, nắm tay đi!
Mộ Kiêu Dương: hành động của anh không nhanh hơn không được, anh muốn ăn thịt!
Điềm Tâm chế nhạo: Hơ, năm phút? Ngắn như vậy?!
Con Great Dane nào đó tức nổ phổi: Đó là thời gian dùng để phá án, mà anh phá án chỉ dùng hai phút!!! Em chờ đó, em sẽ biết là hai giờ!!!
Điềm Tâm che trái tim:...!Thật đáng sợ
**
Chương này tương đối ngắn ~~ nhưng mà ~~ chương kế tiếp sẽ dài, Lâm bất lương cam đoan.
Sau đó chính là ~~ nói chỗ này một chút, giáo sư Mộ là nhân cách phụ của Mộ Kiêu Dương, có nghĩa là giáo sư Mộ là định nghĩa nhận dạng của nhân cách phụ.
Nhưng người ngoài không biết điều này, kể cả Điềm Tâm cũng không biết; mà chức vị giáo sư cũng được Mộ Kiêu Dương tiếp tục sử dụng, bởi vì Mộ Kiêu Dương tiến hành giảng dạy với tư cách là giáo sư thỉnh giảng tại học viện cảnh sát tại nước Mỹ, cho nên cách gọi này là thông dụng.
Bởi vậy, người ngoài bất luận gọi là Mộ Kiêu Dương hay là giáo sư Mộ TOM đều thống nhất gọi giáo sư Mộ.
Bị anh nhìn chăm chú như thế, được anh tín nhiệm như thế, mặt Tiêu Điềm Tâm khá đỏ.
Nhưng cô vẫn rất bình tĩnh mở miệng: "Động cơ chính là vợ là người làm hộ của chồng.
Chồng sáng tác là một đống rác rưởi, là vợ yên lặng chống đỡ cho anh ta ở phía sau, dần dần thành danh, bắt đầu có dấu hiệu hot.
Nhưng lúc này, hẳn là người chồng đã chịu sự uy hiếp của người vợ, nói phải công bố chuyện này ra ngoài, vì thế người chồng giết người diệt khẩu."
Sắc mặt của Trần Hoành u ám đến mức đáng sợ hơn.
Nhưng anh ta rất giữ bình tĩnh, không mở miệng, cũng dứt khoát ngồi xuống, kéo đôi tay tựa như đang xem diễn.
"Vững vàng bình tĩnh đã phù hợp với chân dung tâm lý của một kẻ sát nhân.
Người này bắt đầu biến thái.
Chẳng qua chỉ là trình độ cấp nhập môn, không đáng giá nhắc tới.
Cô Tiếu, chúng ta đi thôi." Mộ Kiêu Dương lấy tập tranh, muốn rời đi.
Bởi vì là án mạng nên đã có hai cảnh sát hình sự lại đây.
Trong đó một người tò mò đầy mặt hỏi: "Giáo sư Mộ, sao anh biết động cơ giết người của anh ta?"
Tiêu Điềm Tâm: "......" Tôi bị làm lơ thật sự hoàn toàn, rõ ràng là tôi nói mà.
Nhìn thấu chút tâm tư đáng yêu của cô, Mộ Kiêu Dương nói: "Vấn đề cấp nhập môn, các cậu đi hỏi trợ lý của tôi."
Một nhóm cảnh sát: "......"
Tiêu Điềm Tâm: "......"
"Người đàn ông này mặc âu phục màu đen, tự cho là hình người dạng người.
Phối hợp với áo sơ mi màu vàng, nơ màu trắng, tự cho là màu sắc rất thời thượng.
Thật ra chính là một con dế nhũi." Tiêu Điềm Tâm bỗng nhiên nghĩ tới cô bạn thân An Tĩnh từng hình dung một anh chàng đẹp trai tuyệt vời: Người đàn ông khác cho rằng mặc màu đen rất an toàn, thật ra giống bán bảo hiểm; chỉ có anh ấy, mặc màu đen, cả người cấm dục, khiến cho phụ nữ thấy anh ấy chỉ muốn bổ nhào vào anh ấy.
"Haha," cô vẫn không nhịn được, nghĩ đến đoạn này vẫn cười, cũng thuận thế đưa câu bán bảo hiểm này cho người bị tình nghi.
Mộ Kiêu Dương cũng cười, đó là bạn chung của anh và Tiêu Điềm Tâm Lạc Trạch, đương nhiên anh biết đến đoạn này.
Vẻ mặt anh nghiền ngẫm, tay vuốt ve ở cằm, trong lòng đang đánh giá cô.
Di chứng chấn thương tâm lý của cô đã đi đến nông nỗi nào rồi.
Xem ra, anh phải làm đánh giá một lần nữa.
Bị anh nhìn đến độ đỏ mặt, Tiêu Điềm Tâm làm lơ tầm mắt cực nóng bỏng của anh, chỉ vào người phụ nữ vẫn luôn đứng ngẩn người bên cạnh cửa phòng làm việc và nói: "Trần Hoành mặc áo sơ mi màu vàng, là kiểu màu sáng như vậy, mặc khó chịu như vậy, phân tích từ góc độ tâm lý học là bởi vì anh ta ngoại tình.
Ngoại tình với người phụ nữ này.
Bởi vậy suy đoán nguyên nhân uy hiếp của người vợ là muốn anh ta kết thúc mối tình ngoài giá thú, rời khỏi người phụ nữ này, nếu không sẽ nói ra chuyện làm hộ cho anh ta."
Dừng một chút, Tiêu Điềm Tâm lại nói: "Một người đàn ông ăn mặc bết bát, không có khiếu thẩm mỹ như vậy sẽ không chụp ra ảnh chụp sinh động có hồn trên tường như vậy.
Chính anh ta cũng biết điểm này, thống hận thật sâu điểm này, cho nên anh ta chỉ biết tùy ý vứt những ảnh chụp rác rưởi của mình.
Lại bởi vì đã sớm cất giấu sát khí, ít nhất có thể ngược dòng đến một năm trước, cho nên ảnh chụp của anh ta nhất định có thể chụp được ảnh của câu hôn hoa.
Bởi vì, câu hôn hoa, thuốc độc, giết người, là hình ảnh trực tiếp của nội tâm anh ta."
"Anh ta hận những tác phẩm kiệt xuất trên tường, lại không thể không dựa vào chúng nó để thu hoạch danh lợi.
Cho nên mỗi khi nhìn thấy mọi thứ kia, trong lòng tựa như nổi lên chút lửa độc.
Anh ta đóng đinh từng chiếc đinh vào bức ảnh rất mạnh, khá dùng sức, xuyên vách tường.
Cho dù không có cuộc tình ngoài giá thú thì sớm hay muộn anh ta cũng sẽ xuống tay.
Tựa như lời giáo sư Mộ nói, anh ta biến thái.
Cuộc tình ngoài giá thú chỉ là một cái cớ để anh ta tô son trát phấn cho động cơ của mình, thay vợ lấy cớ tìm được lý do đáng chết."
"Bộp bộp bộp!" Mộ Kiêu Dương dẫn đầu vỗ tay, sau đó nói: "Chuẩn, động cơ rõ ràng.
Còn lại chính là công việc của cảnh sát mấy người."
Anh bỗng nhiên nắm tay Tiêu Điềm Tâm và nói: "Đi thôi!"
Tiêu Điềm Tâm thầm nghĩ: Hay lắm, chỉ cần dùng năm phút đồng hồ là giáo sư Mộ đã phá được vụ án.
Nghĩ đến anh, cùng với bàn tay còn đang bị anh nắm, mặt cô đỏ lên, rất bình tĩnh muốn tránh thoát khỏi tay anh nhưng lại bị anh nắm rất chặt.
Gọi là thú, lạnh lùng cao ngạo đã nói đâu?
***
Nơi phát hiện ra hiện trường là ở ngoại ô thành phố Hạ Hải, nơi đó là một phần kết hợp thành thị nông thôn, nghiêm túc mà nói, vẫn thuộc về thành phố Hạ Hải, về mặt địa lý, nó là một quận thuộc quyền quản lý của thành phố Hạ Hải.
Khu vực Hoành Phúc.
Hiện trường được bảo hộ rất khá, khoa giám định và nhân viên Khoa Pháp Y đều ở đây, vật chứng cũng đã thu thập xong, chỉ là thám tử còn chờ ở kia.
Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên ngút trời, đôi lông mày mảnh mai của Tiêu Điềm Tâm vẫn luôn hất lên, bỗng nhiên, một bàn tay tái nhợt đưa ra dọa cô suýt nữa hét lên.
Một nhóm cảnh sát sôi nổi nhìn sang cô.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy bản thân hao tổn rất nhiều.
"Mang cái này lên." Chủ nhân của đôi bàn tay tái nhợt thản nhiên mở miệng, "Mùi vị không quá nồng", trong lòng bàn tay anh là một cái khẩu trang.
Tiêu Điềm Tâm tiếp nhận, còn chưa nói cảm ơn, Mộ Kiêu Dương lại nói, "Lần sau tôi hình ảnh thi thể 120g cho cô, cô xem xong sẽ thành thói quen."
Từ từ! Còn có lần sau? Lại còn muốn xem những bức ảnh khủng bố?! Tiêu Điềm Tâm cảm thấy cả người mình không khoẻ.
Một nhóm cảnh sát không ngừng cười.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy bản thân không nói gì nữa thì càng xấu mặt hơn.
"Anh nghiên cứu tâm lý học tội phạm à? Cái này không phải rất phổ biến hiện nay sao, anh tới lập hồ sơ tội phạm nhé? Vừa rồi anh phá vụ án nhà họ Trần, chỉ dùng năm phút, sử dụng tâm lý học tội phạm."
Mộ Kiêu Dương quay đầu lại lườm cô và nói: "Chỉ dùng hai phút.
Một phút xem ấm trà lớn, xương chân lợn trong thùng rác nhà bếp, dụng cụ nấu canh, còn có Trần Hoành ăn mặc như bán bảo hiểm.
Một phút xem tất cả tác phẩm nhiếp ảnh trong phòng, cái đinh và người phụ nữ trong phòng làm việc."
Tiêu Điềm Tâm: "......"
Bỏ qua bầu không khí mập mờ giữa hai người, Hà Mục Đồng dẫn đội vỗ vai Mộ Kiêu Dương, tóm tắt đơn giản rõ ràng về vụ án.
Chuyện xảy ra là chú Hoàng, người thường xuyên leo núi đi bộ đường dài ở đây, bởi vì trượt ngã, ngã lăn đến sườn dốc bên cạnh ngọn núi này nên ngoài ý muốn phát hiện một túi nội tạng chôn được ở dưới đất.
Do trận mưa đêm qua nên cuốn trôi bùn, túi đựng nội tạng bị lộ ra.
Đây đã là lần thứ hai trong vòng hai tháng đều bị cuốn trôi sau đêm mưa.
Bởi vì trời mưa nên chuỗi chứng cứ rất bất lợi, đã rất khó có thể thu thập được chứng cứ hữu ích nào.
Ngoại trừ hai đóa hoa kỳ dị xuất hiện ở chỗ này.
Một đóa trong đó Khoa giám định đã lấy đi.
Mà hai trường hợp chôn nội tạng đều có hoa gần túi đựng xác, nó vẫn tốt như đã từng cắm dưới đất, như thể những đóa hoa vẫn đang sinh trưởng.
"Trong trường hợp đầu tiên là một đóa.
Hiện tại, thêm một đóa, là trường hợp thứ hai" Hà Mục Đồng nói.
"Tựa như cầm hoa trong lễ truy điệu vậy." Tiêu Điềm Tâm bỗng nhiên xen mồm..