Sở cảnh sát
Đang dần thích ứng với công việc hiện tại, đột nhiên lãnh đạo muốn gặp mình khiến Hà nôm nốp lo sợ.
Hầu như mỗi lần gặp lãnh đạo, đều có chuyện chẳng lành xảy đến với cô.
Hà đứng trước cửa do dự giây lát, hít một hơi thật sâu sau đó mới gõ cửa.
"Mời vào!"
Đẩy cánh cửa rất nhẹ nhàng nhưng cõi lòng cô ấy lại nặng trĩu.
Hà không biết đây đã là lần thứ mấy khiến ba mẹ thất vọng về mình vì họ đều là những người tài giỏi, ưu tú trong ngành đến nỗi cô còn không dám thừa nhận ba mẹ mình với đồng nghiệp.
Tuy nghĩ vậy, nhưng đã là một cảnh sát được huấn luyện bài bản, Hà vẫn thẳng lưng ưỡn ngực đối mặt với cấp trên.
Thiếu tướng Chính đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng bước chân tới gần thì ngẩng đầu lên.
Đây không phải lần đầu tiên anh gặp Hà, nhưng lần nào anh cũng không nhịn được muốn nhìn ngắm cô ấy thêm chút nữa.
Rõ ràng cô là cấp dưới của anh, anh có thể ngày ngày cùng cô kề vai sát cánh nhưng vì một vài sự cố xảy ra khiến anh không thể không tuân theo.
Nghĩ đến đây, Thiếu tướng Chính liền xốc lại tinh thần, bề ngoài của anh càng thêm lạnh lùng, nghiêm nghị.
Nhìn thấy biểu cảm của lãnh đạo, Hà càng thêm chắc nịch với suy đoán ban đầu của mình.
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên giữa không gian tĩnh mịch: "Cô công tác ở quận 10 bao lâu rồi?"
Có trời mới biết, cô sợ anh như sợ cọp, mỗi khi vô tình đụng phải người này ở đâu đó cô chỉ biết đi đường vòng.
Nghe nói gia đình người này đều giữ chức vụ trọng yếu trong Quốc hội, nhưng dù chỗ dựa có vững chắc thế nào, Thiếu tướng Chính vẫn đi lên bằng chính thực lực của mình.
Tài giỏi, công bằng, chính trực đều là những tính từ người xung quanh dùng để nói về anh, bao gồm cả Hà, nhưng cũng chính vì vậy anh tựa như một vị thần trên cao nghiêm khắc, lạnh lùng, khó gần khiến mọi người có cảm giác vừa nể vừa sợ: "Báo cáo Thiếu tướng, 7 tháng ạ."
"Cô thấy công việc này thế nào? Đã học được gì chưa? Hay cô có nguyện vọng vào tổ trọng án không?"
Tất nhiên là cô muốn vào tổ trọng án rồi, đó là ước mơ của những cảnh sát hình sự như cô, nhưng nói như vậy chẳng khác nào cô chê bai công việc hiện tại.
Suy ngẫm giây lát Hà lên tiếng: "Tôi đã thích ứng được với công việc mới, tại đây tôi cũng học được rất nhiều điều, nhưng nếu được tôi cũng muốn thử sức ở mảng tra án ạ."
"Tôi có tin tốt và tin xấu cô muốn nghe tin nào trước?"
Vì đã chuẩn bị tinh thần, Hà đáp không chút do dự: "Tin xấu ạ!"
Dường như anh đoán được Hà sẽ có lựa chọn như vậy nên cũng không bất ngờ, lúc cô không chú ý anh đã thoáng nở nụ cười dịu dàng: "Cô bị điều đi nơi khác!"
Hà thở dài nhưng rồi cũng xốc lại tinh thần: "Còn tin tốt ạ?"
"Tin tốt là cô được về lại đội trọng án số 1 do tôi chỉ đạo!"
Hà tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp: "Vâng, thưa Thiếu tướng!" thế nhưng cô lén quay mặt ra sau cười hớn hở, lòng thầm nghĩ nhất định điều đầu tiên phải làm khi về nhà là rủ Nhã đi quẩy.
Thiếu tướng Chính chứng kiến toàn bộ cảnh này chỉ ước giá như có thể chụp lại biểu cảm của cô lúc bấy giờ thì tốt biết mấy.
Hà nào ngờ được Thiếu tướng mà cô vừa kính vừa sợ lại đang có những suy nghĩ này với mình, việc cô được thăng chức vừa hay lại tạo cơ hội cho người này thuận nước đẩy thuyền.