Lễ tân dẫn Nhã vào thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà BC, cô ấy mỉm cười lịch sự mở cửa căn phòng ở cuối hành lang, đồng thời gập người đưa tay làm động tác ngồi.
Nhã cũng không bỏ sót ánh mắt hoài nghi, thăm dò của đối phương nhưng vẫn chọn phớt lờ và bước vào trong.
Nhìn căn phòng trước mặt, cô cứ ngỡ lạc vào biệt thự xa hoa quy mô nhỏ, tổng thể căn phòng được trộn lẫn nhiều màu sắc khác nhau nhưng lại không khiến người xem chán ghét thay vào đó là rất thưởng thức.
Vách tường màu trắng được tô điểm bởi những bức tranh trừu tượng đa sắc, bức rèm ở cửa kính sát sàn được vén lên từ đó dễ dàng bao quát cảnh xe cộ chen chút giờ tan làm.
Bắt mắt nhất phải kể đến là bàn làm việc được chạm trổ hình hoa văn tinh xảo được làm từ loại gỗ Purple Heart quý hiếm.
Cùng tông màu tím nhạt với bàn làm việc, chiếc ghế được điêu khắc hình phượng hoàng dang cánh cho thấy chủ của căn phòng là một người có lối sống xa xỉ và thời thượng.
Nhã đang âm thầm đánh giá xung quanh thì đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh mịch: “Người đẹp nhìn đủ chưa? Đã đến lúc chúng ta nên chào hỏi nhau rồi đấy.”
Cô vẫn giữ im lặng chỉ là mắt dán chặt về nơi vừa phát ra âm thanh.
Quả nhiên, những ông chủ lớn thường có nơi nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Cánh cửa trên bức tường phía sau bàn tiếp khách mở ra, người đàn ông cao lớn, rắn rỏi với khuôn mặt tuấn tú góc cạnh cũng chính là người vừa lên tiếng đã lộ diện.
Nếu không biết đối phương, Nhã sẽ đinh ninh cho rằng người này vừa trốn ra từ viện tâm thần, dáng vẻ cười nham nhở của hắn thật lãng phí cho khuôn mặt điển trai này.
Ngay sau đó, ánh mắt âm thầm dò xét của Nhã bỗng đờ ra vì sự xuất hiện của người đàn ông theo sau đó.
Cô tự hỏi có phải bản thân đã bỏ lỡ nhiều chuyện hay không? Bạn trai cũ cùng một người đàn ông khác kẻ trước người sau bước ra từ phòng nghỉ cá nhân nhìn thế nào cũng kỳ lạ? Nhất thời Nhã không biết phải mở miệng như thế nào cho đỡ lúng túng, cô thầm nghĩ đối phương có phải đang có ý định gϊếŧ người diệt khẩu hay không, cô khôn ngoan chọn im lặng.
“Người đẹp không nhiệt tình lắm thì phải, tôi xin tự giới thiệu tôi là Richard Smith, Chủ tịch Hội đồng quản trị của trường đua Đại Phong, cô có thể gọi tôi là Richard”.
Anh ta vỗ vai người bên cạnh rồi tiếp tục: “Cậu ấy là Khải bạn tôi, CEO của tập đoàn Kinggroup, mời cô ngồi, rất vui được gặp cô, Lê Khánh Nhã?”
Không có gì lạ khi đối phương biết tên mình, cô cũng chẳng muốn giả vờ kinh ngạc thay vào đó là nở nụ cười mỉm với họ: “Vinh hạnh có cơ hội gặp được hai nhân vật lớn như các anh, nhưng không biết anh Richard tìm tôi có việc gì?”
Trong lúc Nhã đang nói, Richard cũng âm thầm đánh giá người đối diện.
Cô ấy có đôi mắt biết cười đặc biệt thu hút, những tia nắng vàng ánh lên đôi mi cong cong của Nhã, sóng mũi cao thon gọn và gò má trắng nõn khiến Richard nhất thời ngây người dù chỉ là chốc lát.
Nghe đến đây, ánh mắt anh đong đầy những tia sáng phấn khích: “Tôi vừa xem cuộc đua của cô, nói thật tôi không nghĩ một người đẹp nhìn mảnh mai như cô Lê đây lại là một tay đua kiệt xuất.” Anh dường như lo lắng đối phương không tin còn cố ý quay sang hỏi bạn mình: “Cậu thấy mình nói có đúng không?”.
Khải ngồi tựa vào ghế sô pha, bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau.
Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn im lặng, không hề biểu lộ chút biểu cảm dư thừa nào vô hình trung khiến Nhã cảm thấy áp lực.
Trước câu hỏi của bạn mình, anh cũng không có ý kiến.
Nhã không quá hưởng ứng lời khen của đối phương: “Tôi không nghĩ một người về thứ 5 như tôi lại được anh Richard đánh giá cao đến vậy!”
Richard tựa lưng vào sô pha, một tay gác lên thành ghế: “Đừng khiêm tốn nữa, cô Nhã muốn giành quán quân không khó chỉ là cô không muốn mà thôi.
Là cô cố ý.
Nói đi! Không phải cô muốn gây chú ý cho chúng tôi sao?”
Nhã muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng đối phương, cũng không nghi ngờ tại sao Richard nói vậy vì cô cố ý đó: “Tôi thích người thẳng thắng như anh Richard đây.
Tôi xin tự giới thiệu lần nữa, tôi là Lê Khánh Nhã phóng viên chuyên mục Đời sống của Tòa soạn Tin nóng, còn mục đích đến đây là gì? Tôi nghĩ anh hiểu, vậy nên...anh có đồng ý không?”
Richard đảo mắt sang Khải, rồi lại nhìn Nhã, anh cười khẩy không biết đối phương lấy đâu ra tự tin mà nói kiểu này với mình mặc dù anh đánh giá cao sự gan dạ của cô: “Thì ra là phóng viên Nhã, vinh hạnh! vinh hạnh! Thật lòng tôi rất muốn được hợp tác với người đẹp, nhưng có lẽ cô cũng biết tôi không có ấn tượng tốt với Tòa soạn của các cô.
Chỉ trách con người tôi đây trí nhớ quá tốt, chuyện gì đã xảy ra đều khó quên được.”
Trong lòng Nhã đang gào thét thầm chửi 18 đời tổ tông cái cô đồng nghiệp heo Vương Thanh Khương của mình, cũng vô cùng chán ghét cái thái độ tỏ vẻ lịch lãm của đối phương, thật lòng muốn xé nát cái nụ cười giả tạo đó nhưng cô vẫn nhịn, chẳng phải vẫn có câu không ai đánh người đang cười sao: “Vậy vừa hay tôi cũng giống anh Richard đây rất thích nhớ những chuyện vụn vặt, nhưng so với việc phải ghi nhớ nhiều thứ không đáng tôi lại càng muốn công việc được thuận lợi hơn.
Những chuyện hiểu lầm trước đây tôi thay mặt tòa soạn xin lỗi anh và tổng công ty SX nhưng anh không thể không suy xét đến những tiềm năng trong tương lai đúng không? Thêm một người bạn còn hơn xuất hiện một kẻ thù, dù sao cũng có lợi nếu SX muốn tiến vào thị trường nước G đúng không nào?”
Khải nhướng mày thầm tán thưởng cho sự khôn khéo của Nhã.
Anh không ngờ rằng chỉ sau một năm cô lại trưởng thành nhiều đến vậy, từ một cô gái u buồn sống trong thế giới nội tâm của riêng mình nay lại có thể từng bước tỏa sáng như mặt trời.
Nghĩ tới đây, anh lại thấy bi thương, rời xa anh cô không đau khổ chút nào sao? Cô ấy không cần anh nữa sao? Khải lại thầm tự giễu: Đúng vậy, cô trước giờ chưa từng cần anh, chỉ là anh vẫn luôn tự lừa mình dối người mà thôi.
Richard giận đến bận cười, không còn vẻ hời hợt bất cần như trước nữa, ánh mắt nhìn đối phương của anh cũng thâm sâu hơn nhiều: “Phóng viên Nhã đang uy hiếp tôi? Tôi thắc mắc cô lấy đâu ra tự tin để SX ký hợp đồng tin độc quyền với một tòa soạn luôn đứng vị trí thứ 3 trong nước mà không phải là vị trí số 1 hay số 2? Cô nói tôi nghe xem nào?”
Nhã lại không biết trong đầu Khải nghĩ nhiều đến vậy vì trên mặt anh vẫn luôn duy trì sự cao quý, lạnh nhạt, không màng thế sự.
Giờ đây, cô chỉ có một chấp niệm duy nhất là ký được hợp đồng bằng mọi giá, đây là nhiệm vụ trưởng phòng giao cho cô tối qua: “Không, không, anh hiểu lầm ý tôi rồi, chẳng qua chúng tôi muốn bày tỏ lòng thành của mình thôi.
Tòa soạn Tin Nóng sẽ giảm 5% so với giá thị trường để thay lời xin lỗi.
Nhưng nói vậy không đồng nghĩa với việc chúng tôi không có năng lực, không có giá trị.
Đầu tiên, anh Richard đừng quên khi chúng tôi vừa mới thành lập từ 5 năm trở về trước những ông vua truyền thông đã ngồi vững trên ngai vàng chiếm vị thế độc tôn rồi, nhưng chỉ sau thời gian ngắn, tòa soạn của chúng tôi đã trở thành ứng cử viên sáng giá cho việc thừa kế ngôi báu.
Hơn thế nữa, dù vẫn luôn giữ xếp hạng thứ 3 trong giới nhưng chỉ số tiêu thụ của Tin nóng có dấu hiệu tăng mạnh trong 2 năm trở lại đây, có lẽ không vượt qua hai tờ báo kia nhưng tiềm năng là vô hạn.
Anh thừa biết sự rệu rã của những ông trùm đứng đầu giới truyền thông nước G, nhìn thì có vẻ đang đứng trên đỉnh vinh quang nhưng thật ra chỉ là bám víu chút hào quang của nhiều năm về trước, một khi những thứ đó không còn thì...bùm...tựa như một quả bom nổ chậm, sức công phá rất lớn.”
Nói tới đây, cô dừng lại giây lát để đối phương suy ngẫm nhưng cũng không quá lâu: “Tôi đã đính kèm những tài liệu chứng minh độ phủ sóng, lượng tiêu thụ, cũng như doanh số của Tin nóng trong 2 năm gần đây qua gmail của anh, hi vọng anh Richard bận trăm công nghìn việc sẽ có thời gian xem qua và cho chúng tôi câu trả lời.”
Richard nhìn cô nhóc miệng còn hôi sữa vậy mà đã có thể tư duy mạch lạc, phân tích lợi hại, mồm mép hơn người khiến anh không khỏi thán phục.
Anh im lặng một lúc lâu nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi không hề tỏ ra sốt sắng, dường như kết quả đã được cô nắm trong lòng bàn tay.
Điều này khiến Richard có chút bực dọc, nhưng đứng trên cương vị một giám đốc Marketing của tập đoàn đa quốc gia anh không thể làm theo cảm tính: “Tạm thời tôi vẫn chưa có quyết định, tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.”
“Chậm nhất sáng mai.” Không phải cô hỏi ý kiến mà là thông báo cho đối phương.
Richard híp mắt nhìn cô như bày tỏ sự không hài lòng nhưng có lẽ Nhã không thấy hoặc cố ý lờ đi, một lát sau anh vẫn chọn thỏa hiệp: “Chiều mai! Không thể nhanh hơn nữa.”
Nhã mỉm cười vui vẻ với đôi mắt cong cong, để lộ hàm răng trắng xinh: “Được.”
Richard biết mình đã trúng kế cô nhóc, chỉ hận không thể biến đôi mắt thành hai thanh đao phóng nhanh về phía bóng lưng nhỏ nhắn đang cách mình ngày một xa.