Thiếu niên thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Phiền não của cậu đủ chất thành núi, nào có thời gian lo chuyện người khác.
Cậu ấy cũng không biết trả lời cô bé như thế nào nên lựa chọn im lặng.
“Sao anh không về nhà?”
“...”
“Anh ở đây chờ ai sao?”
“...”
“Hôm nay em kêu nhỏ lớp trưởng làm bài tập giúp, nhưng nó không chịu, nó nói thằng Khang tặng kẹo cho em nên nó ghét em.”
“...”
“Toán khó như vậy, cô còn cho nhiều bài tập.
Cô giáo biết em không làm nhưng nhờ bạn chép cô lại phạt.
Thật không hiểu nổi người lớn nghĩ gì.”
“...”
[Con bé thật phiền! Nó nói nhiều không thấy mỏi miệng sao?] Đây là những gì thiếu niên nghĩ lúc này, cậu chợt thấy đồng cảm cho anh trai của nó.
Bé hỏi hết một lượt lại quay về vấn đề cũ: “Sao anh chưa về đi? Ba mẹ anh ở nhà anh chắc lo lắm!”
Chưa bao giờ cậu ấy thấy mình kiên nhẫn như lúc này.
Nếu là trước kia anh sẽ hung dữ đuổi cô bé này đi.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, cậu lại không nỡ nặng lời.
Thiếu niên thở dài: “Anh không có ba mẹ.”
Bé ngạc nhiên nhưng không có cảm xúc thương hại như cậu ấy nghĩ.
Bé lại hỏi: “Vậy ba mẹ nuôi thì sao?”
Thiếu niên không ngờ bé sẽ hỏi vậy, sửng sốt giây lát rồi cười khổ: “Anh không có ba mẹ nuôi!”
Bé ngồi xuống chống cằm thở dài như bà cụ non: “Vậy anh thảm hơn em rồi.
Tuy em không có ba mẹ ruột nhưng có ba mẹ nuôi!”
Bé còn lẩm bẩm thêm: “Hay dẫn anh đi viện mồ côi? Không được! Anh sẽ bị đánh giống mình.
Vậy dắt anh về nhà, cùng lắm xin anh cả sau này không ăn kẹo nữa để dành tiền cho anh ăn cơm.
Quyết định vậy đi!”
Sau một hồi phân vân, bé đứng dậy, kéo tay thiếu niên đối diện: “Vậy anh theo em về nhà đi, ba mẹ nuôi nhất định thương anh!”
Tuy lúc suy nghĩ cô bé nói rất nhỏ nhưng cậu ấy đứng gần đã nghe rõ toàn bộ.
Cậu không khỏi nhìn bé thêm nhiều lần.
Hoàn cảnh khổ sở như vậy, con bé nói ra lại hết sức tự nhiên, cứ như tường thuật câu chuyện của người khác.
[Đúng là trẻ con vô tư!] Thiếu niên thầm cảm thán, nhưng lại có chút cảm động.
Từ trước tới giờ, có lẽ đây là người duy nhất trên đời này đối xử chân thành với cậu ấy như vậy.
Thiếu niên định nói không cần, thúc giục bé về nhà thì một chiếc toyota màu xám dừng lại bên cạnh hai người.
4 người mặc đồ đen lấy khăn tay tẩm thuốc mê bịt mũi miệng cậu ấy và Nhã, lôi lên xe.
Vài giờ sau, thiếu niên mơ hồ lấy lại chút ý thức nhưng vẫn không mở mắt, nghe rõ mồn một đoạn đối thoại của bọn bắt cóc.
“Giờ có thêm một con bé nữa tính sau đây đại ca?”
“Mày lo nhiều làm gì, cứ tìm chỗ thủ tiêu hết miễn thằng nhóc này chết là được! Thủ lĩnh nói không muốn nghe tin ai trong gia đình nó còn sống!”
“Em hiểu rồi, đại ca!”
Hoá ra là vậy! Bọn bắt cóc nhằm vào cậu, là cậu liên lụy cô bé.
Nghĩ đến khuôn mặt non nớt, cái miệng nhỏ khép mở liên tục, cậu ấy tự hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng tìm cách giúp cô bé trốn thoát.