Mặt Trái Của Sự Thật


Thiếu niên không biết đích đến của bọn bắt cóc là nơi nào, chỉ biết đoạn đường họ đi qua cách thành phố B ngày một xa.

Hơn 2 tiếng sau, xe chạy lên một ngọn núi theo hình xoắn ốc, dừng lại trước căn nhà bỏ hoang.

Trong đêm đen, gió thổi lạnh buốt xua tan tiết trời oi bức do mùa hè mang lại.

Nhóm người mặc đồ đen gần như lôi hai người họ xuống xe.

Đứa bé đang mơ màng cũng bởi động tác thô lỗ này làm tỉnh giấc.

Cỏ xước hai bên đường làm rách phần da chân không được váy đồng phục che lại.

Đôi mắt lấp lánh ánh nước của bé đỏ au, miệng nhỏ mím lại lộ vẻ tủi thân nhưng bé lại không la không khóc.

Người mới vừa gặp cô bé một lần như thiếu niên cũng cảm thấy đau lòng.
Giọng nói non nớt nặng âm mũi vang lên: “Mấy chú là người xấu, mấy chú định đưa chúng cháu đi đâu? Cháu muốn về nhà!”
Bọn bắt cóc lại không vì vậy mà cảm thấy xót thương cho bé, thậm chí còn quát lớn: “Câm miệng, tao còn nghe mày nói tiếng nào tao cắt lưỡi mày.”
Cô bé sợ hãi không dám phát ra tiếng nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách không ngừng.
Căn nhà bốc lên mùi hôi thối của rác để lâu ngày, tàn thuốc lá, chai rượu lăn lông lốc dưới nền đất.

Vết máu loang lổ in trên vách tường, dây thừng, xích sắt, dao giải phẫu và hàng loạt những công cụ tra tấn không biết tên khác nằm rải rác.
Ngay cả một thiếu niên 14 tuổi như cậu cũng bị doạ đến run rẩy huống chi là cô bé 8 tuổi nhát gan này.


Thế nhưng phản ứng của cô bé càng lớn hơn so với cậu ấy nghĩ.

Ngay khi bước vào đây, bé đã ôm đầu, ngồi sụp xuống, mặt mũi tái xanh.

Hoàn cảnh này như gợi lên phần ký ức đáng sợ nào đó của bé.
Một tên bắt cóc quay sang hỏi người bên cạnh: “Một phát kết liễu hả đại ca?”
Đối phương gật đầu.
Tuy nhiên, bọn chúng chưa kịp hành động đã bị tiếng chuông di động ngắt ngang.
“Alo, em nghe thủ lĩnh!”
“Mày gϊếŧ chúng chưa?”
“Chưa thưa thủ lĩnh!”
“Tạm thời không gϊếŧ bọn chúng, quay một đoạn video gửi qua cho tao, hai đứa ở lại canh chừng, còn lại tới chỗ tao tập hợp!”
“Vâng thưa thủ lĩnh!”
Kết thúc cuộc gọi, bọn bắt cóc lấy dây thừng trói hai con tin đang ngồi xoay lưng vào nhau.

Mỗi lần hai người muốn giãy dụa lại bị ánh mắt hung ác của bọn chúng doạ sợ.
Tên cầm đầu sau khi quay xong video, chỉ vào hai kẻ gần nhất: “Hai đứa mày ở lại!”
Phân phó xong xuôi, chúng vội vàng rời khỏi, nhà hoang trống trải chỉ còn lại 4 người.
Một trong hai tên nhìn đứa nhỏ với ánh mắt đục ngầu, ghê tởm như đang thấy một vật thí nghiệm quý hiếm.
Tên áo đen còn lại hiểu tính đồng bọn, vỗ vai cảnh báo: “Nhớ chừng mực, đừng làm chết người”, rồi rời đi.
Kẻ bắt cóc trong nhà hoang tiến sát về phía cô bé nở một nụ cười rùng rợn lộ ra hàm răng ố vàng loé lên trong đêm đen.
Lúc này đây bé đã bị doạ đến khóc nấc thành tiếng: “Đừng, đừng lại đây, con xin chú.

Chú cho con về nhà với anh trai.

Hu hu!”
Ngay khi hắn tới gần, thiếu niên kịp thời che giấu gọng kính kim loại định dùng để cứa đứt dây thừng.

Nghe tiếng van xin sợ hãi của bé, cậu ấy đã không kìm chế nỗi, hét lớn: “Con bé còn nhỏ, mày có phải cầm thú không vậy? Có gì cứ nhắm vào tao.

Con bé vô tội, tao với nó không quen biết.”
Dường như lời cậu nói không lọt tai tên bắt cóc.
“Bốp!” Hắn ta tát thật vang vào má trái cậu ấy.
Thiếu niên không những không an phận ngược lại càng giẫy dụa mạnh bạo hơn.

Chưa bao giờ cậu ấy cảm thấy căm hận sự yếu đuối của bản thân như bây giờ.

Ngoài mắng chửi, hét lên thất thanh cậu ta chẳng làm được gì, trơ mắt nhìn tên bắt cóc tra tấn đứa trẻ bị mình liên luỵ.

Bị làm ồn, hắn ta liên tục tát thiếu niên khiến gò má sưng đỏ, khoé miệng rỉ máu, sau đó một đòn đánh ngất.
Đến khi bị lay tỉnh, cậu ấy mơ hồ nhìn thấy cô bé mới vài tiếng trước còn nở nụ cười rạng rỡ, giờ đã bị tra tấn không còn hình người.
Cô bé tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ co người lại quay lưng về phía cậu ấy, cánh tay mới vừa đánh thức cậu còn chưa kịp thu lại.

Màu máu đỏ tươi càng thêm nổi bật trên làn da trắng nõn của bé.

Vết thương nông sâu do dao giải phẫu tạo ra chất chồng trên người cô bé.

Tuy không có dấu vết bị xâm hại nhưng trận tra tấn vừa rồi đâu phải thứ mà một học sinh tiểu học có thể chịu đựng.
Dây thừng bị cắt đứt từ lúc nào thiếu niên không biết, cũng không quan tâm.

Cậu ấy theo bản năng cởi chiếc áo thun màu đỏ đô, xoay người mặc vào cho bé.
Thiếu niên sững sờ khi nhìn vào đôi mắt vô hồn như bị che mờ bởi lớp sương mù dày đặc.

Nội tâm cậu không ngừng gào thét: Không phải như vậy! Đôi mắt này phải sáng lấp lánh như sao trời, trong veo như mặt hồ, linh động biết nói.

Tiếng mắng chửi từ sâu bên trong lặp lại liên tục: Đồ cầm thú! Tụi mày nhất định phải trả giá!
Cơn đau khiến đôi môi cô bé run rẩy, tím tái.

Có lẽ vì la hét quá nhiều, chất giọng trong trẻo đã biến mất thay vào đó là âm thanh khàn khàn phát ra từ cánh môi khô đến nứt nẻ: “Chạy đi! Chạy nhanh đi!"
Lần này, bé cố gắng hạ thấp tông giọng gần như lẩm bẩm: "Anh trai, sao giờ anh chưa tới? Nhã sợ, Nhã muốn về nhà!”
Từ khi có ý thức cho đến nay, anh rất ít khi khóc nhưng lần này lại phá lệ khóc nấc vì một người xa lạ.

Tại sao lại xuất hiện một cô bé làm người ta xót xa đến vậy? Cô ấy đáng lý phải sống trong nhung lụa, hưởng thụ đủ loại cưng chiều từ mọi người xung quanh.

Chỉ vì vô tình gặp được cậu, cuộc đời cô ấy trở nên bất hạnh.

Giá như cậu ấy không dừng lại trước cổng trường tiểu học, giá như ngay khi gặp cô đã phớt lờ bỏ đi, giá như bản thân đủ mạnh mẽ để chống lại bọn bắt cóc.


Nhưng đã nói ra hai từ giá như đồng nghĩa với việc cậu ấy không thể thay đổi quá khứ.
Thiếu niên quyết tâm đứng dậy đi đến cửa sổ bằng gỗ đã khép chặt, lấy mảnh chai bị mình đập vỡ, bắt đầu cậy cửa.

Bàn tay bị cứa chảy máu nhưng cậu ấy lại không thấy đau.

Hành động kéo dài ròng rã 1 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có thành quả.
Không cần biết cô bé có nghe thấy hay không, cậu ta lại gần thủ thỉ bên tai bé gái: “Đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi!”
Nói rồi, thiếu niên nhảy vọt ra cửa sổ, lén lút đi tìm cứu viện.

Nhưng vừa cách xa ngôi nhà gần 2 mét, “bùm!” một tiếng nổ lớn vang lên, ngôi nhà hoang giờ đã ngập trong biển lửa.
“Không!” Cậu bé vòng về lại, định xông vào đám lửa cứu bé gái tội nghiệp kia ra.
Thế nhưng, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đã kéo cậu trở lại.

Vệ sĩ bao vây xung quanh ngôi nhà.
Bà ta ra lệnh: “Xử lý sạch sẽ cho tôi, đảm bảo không để một ai sống sót!”
Thiếu niên thấy người đến là mẹ kế thì vừa mừng vừa lo: “Mẹ, trong đó còn một bé gái, con bé vô tội, mẹ cứu nó đi!”
Bà ta thẳng thừng từ chối: “Nó chết rồi! Vô dụng thôi!”
Cậu ấy không tin vào tai mình, liên tục lắc đầu, giọng nói run rẩy: “Không thể nào! Mẹ chưa cứu sao biết con bé đã chết! Con xin mẹ! Mẹ cứu em ấy đi, em ấy vô tội!”
Vì quá kích động cộng thêm mệt mỏi nhiều giờ liền, cơ thể thiếu niên kiệt sức rồi ngất xỉu.
Trong đầu cậu ấy vẫn còn lưu lại ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của mẹ kế trước khi mất đi ý thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận