Trong nhà hàng Vĩnh Hưng, vẻ mặt Trần Kính Tình nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Từ khi làm người đại diện đến nay, đây là người đầu tiên khiến cô ấy bất đắc dĩ như vậy.
“Chị biết em vào giới này không phải để nổi tiếng...!Không cần biết mục đích của em là gì, nhưng chị muốn nhắc lại lần nữa lúc này muốn giải nghệ là điều không thể.
Ít nhất em phải hoạt động thêm 1 năm nữa...!Em nói gì đi chứ!”
Lê Khánh Nhã ngồi bên khung cửa kính, thưởng thức tách trà nóng hổi, đáy lòng cô êm dịu hơn bao giờ hết.
Lời của người đại diện cô đã nghe đến thuộc lòng, thầm thở dài:
“Chị cần gì phải vậy, nghệ sĩ dưới tay chị đâu chỉ có mình em.”
Trần Kính Tình chân thành khuyên nhủ: “Chị biết, dù không có em chị cũng không thất nghiệp.
Chị chỉ thấy tiếc thay cho em.
Nhã à, em sinh ra để ăn bát cơm này...!Thứ cho chị nói thẳng, em tuy là cô chiêu tập đoàn tàu biển Lê Gia nhưng đến cùng cũng chị là con nuôi.
Nếu một ngày em bị họ vứt bỏ em định thế nào? Lúc này em cần độc lập tài chính.”
Lê Khánh Nhã nhướng mày, cô không nghĩ người đại diện của mình lại lo xa đến vậy.
Im lặng chốc lát, cô mới lên tiếng: “Chị cho em thư thả để suy nghĩ.”
Tuy không quá hài lòng với đáp án này nhưng ít ra vẫn có thể chấp nhận, Trần Kính Tình gật đầu.
Ánh mắt Lê Khánh Nhã đảo một vòng quanh nhà hàng, bất chợt khựng lại.
Người đàn ông trung niên như cảm ứng được, ngước mắt lên.
Khi nhìn thấy Nhã, đôi mắt vốn đang dịu dàng với người phụ nữ đối diện, bỗng hoảng loạn.
Cô có thể đọc được cảm xúc áy náy, đau lòng cùng xót xa từ sâu bên trong cánh cửa sổ tâm hồn ấy.
Chỉ vài giây, Lê Khánh Nhã lại hờ hững lướt qua rồi hỏi lại Trần Kính Tình: “Chị vừa nói gì?”
Người đại diện thấy Nhã mất tập trung liền cốc đầu cô: “Em tử tế lại cho chị nhờ.
Chị nói đạo diễn Trung Kiên rất hài lòng với biểu hiện của em trong show thực tế.
Ông ấy chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh tên “Ngày mai ta cưới”, muốn mời em làm nữ chính.”
Nhã không có biểu cảm vui mừng như Trần Kính Tình nghĩ, cô ấy chỉ bình thản hỏi: “Diễn viên đã chọn hết chưa? Chị cũng biết em không thích diễn mấy vai nhu nhược, nhút nhát, suốt ngày khóc lóc rồi chờ bạch mã hoàng tử, kịch bản này chị thấy sao?”
Người đại diện cong môi cười: “Em yên tâm! Vai nữ chính rất thú vị, đảm bảo em thích.
Diễn viên đã chọn hết rồi, chị nghe nói nam chính là Văng Kỷ Minh, người này có thực lực, tính tình ôn hoà.
Các em đã hợp tác trong show thực tế nên ít nhiều cũng có quen biết.”
Đôi mắt Nhã loé lên vài tia sáng rồi chợp tắt: “Anh ta à...!Em biết rồi, nếu chị thấy ổn thì nhận em không có ý kiến.”
Người đàn ông trung niên mới vừa rồi còn ngồi cách bàn cô một khoảng xa, giờ đã đứng ở đây: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi có thể nói chuyện riêng với cô Lê Khánh Nhã không?”
Thấy người tới là ai, Trần Kính Tình kinh ngạc, khẩn trương cúi đầu chào: “Chào chủ tịch...!Không biết ngài gặp nghệ sĩ của cháu có việc gì ạ?”
Trịnh Huy vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu ngoáy khiến người đối diện bất giác sợ hãi.
Khí thế của bậc bề trên toát ra từ ông không phải ai cũng có thể bình thản đối mặt được.
Ông lạnh lùng nói: “Chỉ là chút chuyện riêng.”
Ngữ điệu của ông không cho người khác quyền từ chối.
Tuy lo âu trong lòng nhưng khi thấy Nhã không có ý tứ phản đối, Trần Kính Tình gật đầu chào ông rồi rời đi trước.
Lê Khánh Nhã vốn đang im lặng, bất chợt châm chọc: “Ngài chủ tịch trăm công nghìn việc nay gặp tôi có việc gì không?”
Trịnh Huy đâu còn xa cách, quyền uy như trước, giờ đây chỉ có vẻ mặt bất đắc dĩ và xót xa: “Về nhà với ba mẹ đi con!”
Cô không có biểu hiện gì là bất ngờ chỉ cười khẩy: “Chủ tịch đừng nói vậy, tôi không nhận nổi.
Trên đời này chỉ có duy nhất hai người tôi gọi là “ba mẹ” chính là người đã nuôi tôi khôn lớn đến hiện tại.”
Từng câu từng chữ của cô như cứa sâu vào tim Trịnh Huy, ông vừa đau lòng lại vừa áy náy: “Tất cả những quá khứ bất hạnh của con là do ba gây ra.
Con cho ba cơ hội bù đắp được không?”
Lê Khánh Nhã chợt thấy buồn cười, có lẽ chưa từng hi vọng nên cũng không thất vọng bao nhiêu, cảm xúc đã dần chai sạn theo những dòng chảy của thời gian: “Ông không có lỗi gì cả.
Hai người có công sinh thành tôi, nuôi dưỡng hay vứt bỏ là lựa chọn của hai người.
Nhưng một khi đã chọn vứt bỏ, chúng ta định sẵn không thể trở thành người một nhà.
Từ đây về sau, mong ngài chủ tịch cứ xem tôi như một nghệ sĩ của công ty không hơn không kém là được rồi.”
Trịnh Huy vội vàng muốn giải thích: “Năm đó ba không biết có con.
Con tin ba, nếu biết có con ba đã tìm con sớm hơn không để con phải chịu khổ.”